Quê à chị? Nhà em ở ngoại ô, quê chồng cũng chỉ cách thành phố độ hơn 20km thôi. Cuối tuần trước tụi em đã tranh thủ về thăm ông bà rồi. Nhà em cũng muốn dành cho bọn trẻ nguyên kỳ nghỉ trước năm học mới chứ vào năm học, cũng áp lực lắm...

Thoạt đầu tôi cũng hơi ngần ngại khi cô rời cuộc pic-nic của cơ quan cách thành phố gần 60 km về tiễn khách, trong khi tôi hoàn toàn có thể gọi một cuốc ta-xi. Cô cười khi nghe tôi nói điều này và bảo, dân văn phòng là phải chu đáo mọi nơi mọi chỗ mọi lúc luôn ý chị! Mà cũng nhờ chị mà em có thêm gần nửa ngày dành cho các bé đấy. Thế là nhất em rồi còn gì!

Câu chuyện cứ thế mà nhẩn nha trên chuyến ô tô chạy từ thành phố ra sân bay. Cuộc gặp ngày hôm trước và quãng đường hôm nay chắc cũng đủ tin cậy khi cô chia sẻ về cái điều là hồi trước, gần như tuần nào cô cũng cùng chồng và các con về quê. Sau này lũ trẻ đi học, công việc ở cơ quan khi chuyển đổi vị trí công tác cũng bộn bề hơn, nhưng điều chính là kể từ khi cô sinh đứa thứ hai cũng là gái, cứ mỗi lần về quê thế nào cũng phải đối diện với một kiểu hỏi từ bố mẹ, anh em bà con bên chồng là khi nào mới đẻ thêm một thằng cu nữa.

Em áp lực luôn kể từ đấy chị ạ - cô bảo – rồi từ đấy mỗi lần về quê chồng chỉ còn thuần về nghĩa vụ dâu con và cố làm thế nào để chong chóng mà quay trở lại. Mà câu hỏi ấy đến giờ vẫn cứ treo ở đấy chị nhé, cứ về là đụng cộp nhiều phát liền. Nó cũng quen đến độ hai đứa nhỏ nhà em cũng thuộc luôn giọng điệu của từng người. Đi học ở trường, lại theo phương pháp mới nên chúng rất thẳng thắn trong việc bày tỏ chính kiến. Thế nên có lần chúng làm em hơi "hốt" và phải xin lỗi các bác khi con mình cự lại câu hỏi của người lớn lúc nói đó là việc của nhà cháu, bố mẹ cháu, sao các bác cứ hỏi mãi làm chị em cháu chán luôn đây. Cô con gái lớn còn nói với mẹ, ở quê còn lạc hậu quá mẹ nhỉ, con gái thì đã sao nào? Cũng từ đấy, chúng cũng không thích về nữa, ngoại trừ những lúc bị bố mẹ thuyết phục, kể cả yêu cầu quyết liệt nữa...

Chuyện của cô cũng vừa vặn kết lại lúc xe vào điểm đỗ của sân bay. Tôi đã quay lại tạm biệt và nhìn xe qua hết chỗ rẽ, vui vì cô đã có thêm chút thời gian cho các con và cũng hơi chạnh lòng vì chuyện của cô, cũng giống như là những gì mà tôi đã từng trải qua.

Nguyễn An Lê