Tôi có người quen, chị ấy có thể xem là mẫu người phụ nữ truyền thống khi đều đạt các “tiêu chí” về công dung ngôn hạnh, dù không phải là công chức, chỉ buôn bán bình thường nhưng vai nào chị cũng tròn từ làm vợ, làm mẹ, làm dâu và cả kiếm tiền. Với gia đình chồng và cả gia đình riêng của chị ấy, chị là người phụ nữ hoàn hảo. Thế nhưng tôi và nhiều bạn của tôi nữa, cũng là phụ nữ cứ mỗi lần đến quán cà phê của chị ở cuối xóm thôi trong ngày chủ nhật hoặc lúc rỗi rãi nhìn cách chị vừa đếm tiền vừa ngủ, chúng tôi không khỏi ái ngại.

Chị thiếu ngủ đến mức lúc cần tỉnh táo nhất là đếm tiền mà vẫn ngủ được thì ai cũng đoán được chị đã vất vả như thế nào. Con lớn của chị hiện đã 25 tuổi, đứa nhỏ nhất đang học lớp 11, nghĩa là đều có thể tự chăm lo cho bản thân kể cả chồng và bố mẹ chồng nhưng họ đều không cảm thấy có trách nhiệm với mẹ, vợ, con dâu của mình. Chị bao bọc gia đình đến mức những người thân xem đó là điều đương nhiên. Thế nên, những hôm chị đau hoặc nhà ngoại có việc thì chồng chị và mấy đứa con ăn chỉ có cơm bụi, bố mẹ chồng thì cứ vào ra rõ là sốt ruột vì sự vắng mặt của con dâu nên cơm trưa, tối của họ được thay bằng mì ăn liền.

Vì chỉ quen được phục vụ như thế nên hôm nào cơm không lành canh không ngọt là chị bị mắng hoặc ít nhất là ánh mắt khó chịu của bố mẹ chồng kèm mâm cơm còn nguyên thức ăn khi chị dọn xuống. Nhiều lúc ấm ức chị chỉ khóc một mình...

Nhiều người khuyên chị nên thẳng thắn này tỏ chính kiến hoặc ít nhất là nói ra suy nghĩ của mình nhưng chị bảo phận làm dâu, làm vợ không dám cãi lời bố mẹ chồng và chồng. Và cứ thế chị cam chịu từ lúc lấy chồng đến nay đã gần 30 năm. Những bữa cơm trưa lúc 4 giờ chiều, cơm tối lúc 11 giờ đêm khiến chị gầy gò, khắc khổ. Chị bảo kể từ sau khi lấy chồng chị chưa bao giờ có cơ hội tụ tập cùng bạn bè, họ cũng vì thế mà mất liên lạc với chị.

Tôi phục chị ở sự chịu đựng, chịu thương chịu khó và sự hy sinh của chị dành cho gia đình. Thế nhưng, tất cả những điều đó sẽ trở nên có ý nghĩa hơn khi những người thân trong gia đình chị nhìn vào đó để đối đãi tốt hơn với chị. Tiếc là điều đó chưa từng xảy ra. Đành rằng sự hy sinh có thể không cần đền đáp, song hy sinh kiểu cam chịu như thế không thể làm cho con cái tốt lên khi chúng luôn ỷ lại vào mẹ, khi chồng không chịu cố gắng, thay đổi và bố mẹ chồng chỉ biết đòi hỏi một phía từ con dâu.

Thế nên, chị à! Dù có là phụ nữ, có chồng con, có bố mẹ chồng và hàng tá trách nhiệm khác thì mình vẫn phải sống cho mình nữa. Nếu không chăm sóc tốt bản thân thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho gia đình. Mọi thứ thật sự tốt đẹp lên khi mình biết chăm sóc mình, miễn là đừng ích kỷ, đừng lãng phí, đừng diêm dúa. Dù có là chồng, là con hay là ai đi chăng nữa lúc họ đang khỏe mạnh thế, họ là người trưởng thành thì họ hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân, ít nhất là trong những sinh hoạt bình thường nhất và họ không có quyền bắt chị phải hy sinh, phải cơm bưng nước rót. Và nếu chị vẫn muốn làm thế thì khi xong tất cả mọi việc hoặc thỉnh thoảng nên dành cho mình chút thời gian hãy trang điểm thật đẹp, mua thêm đôi giày cao gót, cái váy hợp thời rồi hẹn những người bạn cũ đến quán cà phê, hẳn là chị sẽ thấy cuộc đời còn nhiều điều thú vị lắm. Như tôi chiều nay, đã cơm nước cho con khi rời công sở vẫn dành chút thời gian cho bản thân mình để lấy năng lượng cho ngày hôm sau.

Linh Đan