Câu chuyện sau đó đã lấy đi phần e dè của tôi khi Ngân – tên cô gái – nói rằng, cô lần đầu tiên đi Hà Nội, cũng là lần đầu đi máy bay. “Em sợ quá chị ơi. Cứ loay hoay miết. May có chị ngồi đây chứ nãy chừ em nhấp nhổm hoài. Mạ em cũng gọi điện thoại liên tục vì lo…”. Chừng như có người để tin cậy, nên Ngân sau đó đã kể về công việc của cô. Về chuyến đi duy nhất và xa nhất của cô là Hội An. Giờ thì cô bay Hà Nội, ra với bạn. Hỏi bạn cô ở đâu, Ngân hơi chút thất thần bảo, em cũng không rõ nữa. Bạn em nói cứ xuống sân bay, sẽ có người lái taxi hay chở con của bạn đi học đón”. Rồi chắc nghe lời tôi, Ngân nhắn mấy chữ vào điện thoại hỏi địa chỉ. Giọng cô gái gần 40 tuổi cứ cuống quýt, kiểu của một người lần đầu đến một nơi quá chừng xa lạ.

Tôi gọi Ngân là cô gái, chỉ vì Ngân vẫn chưa chồng. “Nhà em nói mãi chuyện ni, nên em buồn quá đi ra bạn chơi ít ngày. Ở nhà em đau não luôn đó chị”. Rồi Ngân cũng kể về tình yêu của cô, nhưng gia đình không đồng ý. Có lẽ vì thế mà gương mặt cô trông đậm buồn. Tôi nói với cô, chừng đó tuổi rồi, là đã quá tuổi chịu trách nhiệm về mình rồi, sao Ngân lại không chọn một cuộc sống cho mình? Có thể tách ra khỏi gia đình và bắt đầu tự chủ được không? Nói về chuyện bằng tuổi cô, nhiều người đã quyết định làm mẹ đơn thân và họ tìm thấy niềm vui, hạnh phúc từ đó…Đôi mắt Ngân rơm rớm: “Thiệt, em cái chi cũng ngại ba mạ và anh chị, thậm chí là em của em cũng la em được nữa. Em chăm và cưng một đứa cháu như con ruột của mình, nhưng khi em ốm, nhờ nó mua cho chén cháo còn khó nữa là…”. Rồi Ngân hỏi lại, nuôi một đứa con hết bao nhiều tiền hả chị? Vài trăm thì em không có, nhưng vài chục thì sẵn rồi. Em cũng đã có một công việc tương đối ổn định. Hay là em cứ kiếm một đứa con chị hè? Không phải là em không có ý định đó mô, nhưng ba mẹ không chịu, anh chị em của em cũng không chịu. Ai cũng rầy em về ý định  mà có lần em nói ra. Rầy dữ quá nên chừ em không dám ho he nữa luôn…

Trước khi lên máy bay, giọng Ngân mừng thấy rõ khi lại bay cùng giờ với tôi ở chuyến về. Nhìn bóng cô lật đật đi ra cửa lên máy bay, tôi thấy thương. Thực ra thì cũng có chút lo âu về cái sự mơ hồ mà cô nói về người bạn ở Hà Nội. Khi trở lại Nội Bài cho chuyến về, tôi gọi điện thoại cho Ngân. Cô bảo đang đứng chờ ở cửa ra. Tôi nói thật là đã có phần nhẹ nhõm. Khi gặp lại, thấy cô đã khá hơn một chút. Một chuyến đi quá ngắn, nhưng có vẻ như Ngân đã khá hơn hôm tôi gặp ở Phú Bài rất nhiều.

Dám thay đổi một thói quen, cách sống không phải là điều dễ, nhưng nếu không, thì Ngân và nỗi niềm của mình chắc sẽ ngày càng nặng trĩu. Hy vọng là chuyến đi ngắn này sẽ mở ra cho Ngân thêm cơ hội mới để thoát ra khỏi bầu trời nhỏ hẹp của mình…

An Lê