Thành phố Hồ Chí Minh những ngày này ngập tràn trong sắc hoa kèn. Chạy xe giữa con đường chật chội, đông đúc chấm phá những vệt hồng phấn nhạt nhòa của những khóm cây kèn hồng, từng ký ức của những năm tháng sống ở Huế lại ùa về.

Điệp vàng. Ảnh: Hoàng Hải

Ngày đó, là học sinh Quốc Học, bao mộng mơ về cuộc đời dưới từng hàng điệp bình yên đến lạ. Thời đó mong nhất là đến mùa điệp về, đi trong sân trường màu tường đỏ sẫm cổ kính, lác đác có mấy cánh điệp rơi cứ như lạc vào cảnh tượng một bộ phim ở tận xứ xở Hàn Quốc hay Nhật Bản nào đấy xa xôi. Ở cái tuổi mười bảy, mười tám, yêu đương hồn nhiên trong sáng, màu điệp như chắp cánh thêm cho bao mộng mơ thuở đó, cứ mơ, cứ an yên mà đi hết những tháng ngày thanh xuân vội vã.

Mùa này ở Huế chắc màu hoàng yến đã vàng rực khắp con đường bao lấy Đại Nội và dọc hai bên dòng Hương. Ngày đó, mỗi trưa hè học xong, trời ban trưa ở Huế nắng chói chang đến mệt lả người, ấy vậy mà mấy đứa chúng tôi chẳng chịu về nhà mà rủ nhau đạp xe từ Quốc Học sang đến Nguyễn Thiện Thuật ở bờ Bắc để ăn cho bằng được ly thạch cầu vồng xanh đỏ tím vàng.

Mùa này Huế hẳn đã râm ran tiếng ve ngân? Ở thành phố Hồ Chí Minh thì mùa nào cũng một âm thanh xe cộ ồn ào. Mùa ve ở Huế là có luôn màu hoa phượng. Ở Huế có đường Đoàn Thị Điểm có hai hàng phượng trải dài kế bên Thành Nội nổi tiếng, chính vì vậy mà người Huế gọi luôn đó là đường phượng bay. Tôi cứ nhớ mãi những mùa phượng, đi trên đường đi học về băng qua đường Ngô Quyền có hai hàng phượng lâu năm, tán cây này choàng tán cây kia che bóng kín cả con đường.

Không biết bây chừ bụi hoa giấy trước sân nhà ngoại có còn không nhỉ? Nhắc đến bụi hoa giấy, tôi lại nhớ đến mệ ngoại của tôi. Hồi mệ còn sống, lúc đó tôi vẫn là một đứa bé, đến hè là bụi hoa nở hồng trước sân nhà mệ. Mệ vẫn tự hào khoe hoa nhà nở đẹp hơn mấy giàn hoa giấy khác trong xóm. Hồi đó mỗi buổi trưa hè, mấy đứa cùng trang lứa trong xóm hẹn nhau chơi năm mười, đứa nào “bị” là đứa đó sấp mặt vào tường dưới dàn hoa giấy đó để đếm số.

Bước khỏi quán cà phê, mưa đã nặng hạt, trước quán cà phê cũng có giàn hoa giấy. Mưa Sài Gòn đầu mùa xối xả, vội đến rồi vội đi. Mẹ kể ngày sinh con trời Huế mưa lụt trắng trời, ba phải nhờ ông xích lô chở mẹ với con lên bệnh viện, dì lội trong dòng nước lụt ở bệnh viện để làm giấy tờ cho con, rồi năm con vừa một tuổi Huế có lụt to, nước lũ vừa rút con cũng vừa chập chững biết đi, cả nhà mừng biết bao nhiêu…

Hôm nay con bôn ba ở phương Nam xa xôi với giấc mộng lớn, nhìn mưa con lại nhớ Huế, nhớ những kỷ niệm, những mùa hoa đến và đi trên thành phố nhỏ bé đã nuôi con lớn khôn mỗi ngày.

Duy Anh