Xe vừa tắt máy, người đàn ông ngồi ghế sau được mọi người đoán đó là ông bố, nhanh chân xuống xe vòng sang bên kia mở sẵn cửa kịp lúc người con trai cũng là tài xế đến chui vào xe bế mẹ ra. Vừa đóng cửa, ông bố nhanh chân đến một bàn trống có lẽ ông đã quan sát và chọn trước. Vẫn những động tác rất thành thạo, ông kéo ghế sẵn và vịn ghế để con trai đặt vợ ngồi xuống ngay ngắn rồi mới đến lượt hai người đàn ông tìm chỗ cho mình. Sau đó thì họ gọi món. Những ai vào quán sau họ sẽ không nhận ra ở họ có điều gì khác với những khách hàng khác trong quán.

Quán hôm đó khá đông khách, nhiều ánh mắt liên tục hướng về bàn ăn của gia đình nọ. Hình ảnh sinh hoạt của một gia đình trong một quán ăn, tưởng như bình thường ấy càng nhìn tôi lại càng bị cuốn hút; nhất là sắc thái của người phụ nữ mà ngay lúc đó tôi không biết gọi bà là người đàn bà hạnh phúc hay người bất hạnh. Bất hạnh mà tôi muốn nói là không hiểu vì lý do gì bà không còn đi lại được; nhưng hạnh phúc của bà không chỉ từ những hành động đẹp của những người đàn ông mà chúng tôi nhìn thấy được trong ít phút ngắn ngủi đó. Khuôn mặt bà rất thản nhiên trước đám đông từ khi còn nằm gọn trên đôi tay rắn chắc của con trai cho thấy việc đó rất bình thường với họ; rồi cái cách họ cùng nhau trao đổi trước khi gọi món, chọn món cho đến khi cùng ăn, cùng trò chuyện và họ đã cười rất nhiều.

Tôi rời khỏi quán trước họ, nhưng hình ảnh đẹp đó tồn tại trong tâm trí tôi nhiều ngày sau; có lẽ, tôi đã nhìn thấy được trong đôi mắt người phụ nữ ấy niềm hạnh phúc còn lớn hơn cả những điều không may mắn từng xảy ra với bà. Tin rằng, hình ảnh ấm áp hôm đó sẽ giúp mọi người nhận ra giá trị của tình thân, giá trị của gia đình.

Hương Lan