1. Lê nhìn những hạt mưa xối xả tuôn xuống qua lớp kính... Trong quán vắng, tiếng guitar độc tấu một bản nhạc chậm và buồn, Lê nhấp ly trà nóng. Đã là nước thứ 3 mà vị trà còn đậm đà lắm, mọi thứ dường như không đến nỗi tệ. Nếu Khoa đến đúng hẹn, đẩy cọc tiền dày cộm, là số tiền Khoa đã mượn Lê, hiển nhiên cảm giác ấy sẽ tốt hơn nhiều.

Lê sẽ chấm dứt chuỗi ngày đứng ngồi không yên kể từ khi lén chồng đưa toàn bộ sổ tiết kiệm cho Khoa, chỉ với một lời hứa: “Khoa sẽ nói lý do với Lê trong ngày Khoa trả lại vào tháng tới, được không?”. Được quá đi chứ, càng không phải lúc nào Lê cũng có cơ hội giúp đỡ Khoa, dù nó là cả tài sản của 2 vợ chồng Lê tích góp từ ngày về chung một nhà.

Ở thành phố này, có được căn nhà riêng là ước mơ của Lê. Cả Lê và Hải đều là dân tỉnh lẻ, tốt nghiệp xong bám trụ lại mảnh đất phồn hoa này, bởi có về quê, tấm bằng đại học kia cũng chẳng có dịp sử dụng đến. Hơn nữa, thành phố này dung dưỡng bao phận người tứ xứ, chỉ cần chịu khó làm ăn, chắt chiu thêm chút nữa là có thể dành dụm mua cho mình căn nhà che nắng che mưa. Ước mơ đã đến rất gần rồi cơ mà!

Vì sao Khoa không đến? Vì sao Khoa tắt điện thoại? Có rất nhiều câu hỏi đặt ra với Lê trong lúc này. Trời ngả sang chiều, bên ngoài chỉ còn lất phất vài hạt mưa, hình như có chút nắng cố gắng le lói vì chúng biết hoàng hôn chuẩn bị sập xuống.

2. Hải gọi điện cho Lê: “Chiều về, vợ chồng mình đi sang nhà Lâm, Lâm nói kẹt chút tiền nên nhượng lại dự án căn hộ của Lâm cho vợ chồng mình với giá gốc. Anh thấy đây là cơ hội tốt cho vợ chồng mình”. Lúc đó Lê đang từ chỗ làm về nên cô cũng chỉ vâng, dạ rồi tắt máy. Mấy ngày nay Lê vẫn chưa có cách liên lạc với Khoa. Điện thoại của Khoa ở trạng thái tắt nguồn. Tối qua Lê còn rón rén đi qua nhà Khoa, ban đầu chỉ là đi qua xem có gì khác thường. Khoa ở một mình trong căn nhà nơi con hẻm cụt, gần trường cấp ba mà Lê với Khoa học ngày xưa. Cớ sao Lê cứ ngại cậu ấy sẽ tổn thương với hành vi lúc này của mình. Nhưng sau vài lần nhấn chuông, cánh cửa cao khỏi đầu vẫn im lìm.

Lê nhìn quanh quất. Mỗi năm tụi bạn học đều chọn nhà Khoa để tổ chức họp mặt. Khoa vui lắm. Trong nhóm bạn học, Khoa cũng là người khá giả nhất. Ra trường vài năm đã sắm căn nhà khang trang trong khu đất vàng của thành phố. Không chỉ những lần họp lớp, vài lần khác Lê có đến đây để mượn tiền Khoa, đó là thời điểm bệnh tim của mẹ không thể cầm cự, cần phải mổ gấp… Lần nào từ nhà Khoa về, Lê cũng khóc nghẹn vì cảm động, số tiền Lê mượn bao giờ Khoa cũng kê lên gấp đôi, cậu ta bảo: “Cứ giữ lo việc, đừng nghĩ ngợi gì nếu coi Khoa là bạn!”.

Lê tần ngần một lát thì có tiếng chó hàng xóm sủa, Lê quay ra định đi về thì một người phụ nữ đứng tuổi ra đổ rác, bắt chuyện với Lê: “Cháu tìm chủ nhà đó hả?”. Lê mừng quýnh: “Dạ, cháu gọi điện nhưng không được nên đến đây!”. “Hôm nọ cũng có vài người đến tìm giống như cháu!”. Bà ta chỉ nói vậy rồi quay vào, Lê hụt hẫng. Lê đã nghĩ về những tiêu cực liên quan đến sự mất tích bí ẩn. Xã hội bây giờ chẳng phải quá nhiều nguy hiểm rình rập. Đến khi nhận cuộc gọi đi xem nhà từ chồng, Lê cảm giác đầu óc mình đã căng hết cỡ trước khi nổ tung… Thay vì về nhà, Lê chạy thẳng đến nhà Thư, cô bạn tốt bụng nhưng đa nghi.

3. Thư ném điện thoại xuống nệm:

- Sao Lê có thể dễ tin người như vậy? Giờ hắn ôm tiền đi ăn xài, gái gú chứ còn đó cho mình tìm à?

- Khoa không phải loại người như vậy, tụi mình học chung với nhau từ cấp 1 mà!

- Cấp 1 thì sao, anh em trong nhà kìa còn giựt tiền của nhau, tỉnh ra giùm tui cái, trời ơi!

Mặt Thư phừng phừng. Kể cả trong tình huống tồi tệ nhất, Lê vẫn không nghĩ ra Khoa lừa gạt tiền của mình.

- Bây giờ anh Hải đang chờ Lê về để đi coi nhà. Nếu như phải cọc tiền liền, mình không biết phải làm sao…

Thư như chợt nhớ ra điều gì:

- Hình như hồi cấp 3, mấy đứa con trai có về nhà Khoa chơi, ở tận Bạc Liêu, để tui hỏi lại xem có ai biết nhà…

Lê trở về trong tâm trạng nặng nề hơn. Chồng Lê nói sẽ sang bàn bạc với Lâm vào sáng mai, dù gì mai cũng là chủ nhật. Tối đó, Lê không rời mắt khỏi những trang tin tức các nguồn báo, xem có bất cứ tai nạn, vụ giết người nào không… những nỗi lo lắng mơ hồ nhưng vẫn bủa vây lấy Lê cả trong giấc ngủ.

4. - Lâm gọi cho anh, vợ chồng cậu ấy có việc phải về quê từ sớm rồi em ạ!

Lê thở phào. Cô định bụng sẽ thú thật với chồng trong ngày hôm nay. Hải là người lành tính và hiểu chuyện, anh sẽ không vì đồng tiền mà để ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, Lê tin như vậy!

Trong lúc ăn sáng ở quán quen cùng chồng, Lê hỏi:

- Nếu như mình chưa mua được nhà ngay, anh có buồn không?

- Anh luôn muốn mua càng sớm càng tốt, nhưng cũng phải phù hợp giá cả thị trường và khả năng của vợ chồng mình. Em thì sao?

- Em… - Lê hơi ấp úng – Em mới nghĩ đến chuyện mua được nhà thôi là đã hạnh phúc rồi!

- Anh cũng vậy, cho nên anh hy vọng lần này mình mua được căn hộ của Lâm. Hiện tại, Lâm cũng chỉ mới trả phân nửa, mình sẽ dùng số tiền đang có trả cho cậu ấy, rồi trả tiếp phần còn lại của căn nhà đúng theo hợp đồng.

Điện thoại Lê đổ chuông, Lê giật thót người với tiếng chuông, dù cô đang mong cuộc gọi tới sẽ là Khoa. Bên kia đầu dây là giọng Thư:

- Sao, đã nói với anh Hải chưa?

- Chưa.

Lê vừa trả lời Thư vừa lén nhìn sang Hải, anh vẫn đang say sưa tìm những thông tin về căn hộ của Lâm. Thấy vẻ hào hứng của chồng, Lê càng không dám mở lời. Lê đã nghĩ rồi, nếu kẹt quá, Lê sẽ về bán mảnh vườn cha mẹ để lại ở dưới quê, cũng được bằng với số tiền mà vợ chồng Lê có. Nhưng đất ở quê đâu phải rao lên bán là có người mua liền. Chưa kể, đó là mảnh vườn rất đẹp mà Lê nghĩ sẽ giữ lại để con Lê có quê ngoại mà về.

5. Buổi sáng đầu tuần, Hải dặn Lê trước khi đi làm:

- Lâm có hẹn vợ chồng mình sang chiều nay đó, anh nhắc không em quên!

- Em nhớ rồi!

Hải hăm hở bao nhiêu thì Lê lo lắng bấy nhiêu. Lê vừa ra khỏi nhà thì có tín hiệu điện thoại, Lê mừng quýnh khi màn hình hiện rõ tên Khoa:

- Xin lỗi vì trễ hẹn với Lê nha, Khoa đang đợi Lê ở chỗ hẹn!

Lê đến quán, bất chấp mọi ánh nhìn dòm ngó, cô ôm chầm lấy Khoa.

- Cảm ơn cậu!

Khoa lộ vẻ ngạc nhiên với phản ứng bất ngờ của Lê.

- Lê sao vậy? Khoa làm Lê lo hả?

Lê lau vội giọt nước mắt lăn dài trên mi:

- Đâu có gì!

Khoa sẽ không hiểu được Lê vui mừng như thế nào, không phải vì số tiền nợ mà Khoa vừa chuyển khoản cho Lê, mà vì niềm tin Lê dành cho Khoa vẫn vẹn nguyên như thuở đầu. Bên ngoài lớp cửa kính của quán cà phê quen thuộc, những hạt mưa vẫn rơi đều. Lần đầu tiên Lê nhận ra không phải lúc nào những hạt mưa cũng chỉ mang lại muộn phiền cho nhân thế, như hôm nay!

LA THỊ ÁNH HƯỜNG