Suốt ngày, cô bận rộn với công việc và các cuộc trò chuyện, gặp gỡ với đồng nghiệp của mình. Nơi cô dừng chân đang có một hội thảo chuyên ngành. Nên vui là điều dễ hiểu. Mãi đến buổi tối ngày hôm sau, khi mọi việc đã duỗi ra, cô và cả anh nữa, mới thu xếp được một cuộc gặp. Anh cũng “túi bụi lùng bùng” – tin nhắn từ anh bảo thế. Cô biết điều này vì dù chung một thành phố nhưng chẳng mấy khi họ ngồi lại chuyện trò như ngày trước. Ai cũng bị công việc cuốn đi.

Anh chờ cô dưới sảnh. Cả dãy ghế dài chỉ còn mỗi anh và cái màn hình ti vi đang lao nhao một show gì đó. Chắc người ta mở sẵn. Họ chọn quán coffee sát nách khách sạn. Trước đó anh hứa sẽ nói cho cô căn nguyên một câu chuyện có màu thế sự. Người đi trước, lại từng trải nên bao giờ cũng có những góc nhìn đa diện, những phân tích chí lý và chí tình nữa. Đó cũng là điều mà mỗi khi có vấn đề gì đó lúng túng, không hiểu hết được, cô lại bấm số để gọi anh. Cả khi có điều gì đó làm khó ở, đương nhiên cả làm mất ngủ, cô cũng lại gọi cho anh. Có khi thay vì một lời khuyên, cô chỉ nhận được một tràng cười làm cô nữa, cũng thoải mái hẳn. Dù thật ra thì có lúc, anh làm cô thấy mình chẳng chịu trưởng thành hơn, thậm chí là có phần kém cỏi.

Cà phê quán đó khá đượm. Cũng chỉ cô chọn cà phê vì đã đạt đến “độ lỳ” với chất mang tính kích thích này. Lipton thì có lẽ với anh là một giải pháp tình thế. Rượu thì đã uống từ trước đó và điều dễ thương là anh chẳng mang mùi hay một trạng thái la đà về cuộc hẹn. Dù cô biết, đối tác của anh quan trọng và cũng “dữ dằn” đến chừng nào.

Trong câu chuyện nhẩn nha và thi thoảng “kích động” anh bằng vài câu bông đùa, cô thấy lòng ấm áp khi ngó anh cười hiền. Nhân viên của anh chắc không hay một góc khác về sếp của mình, dễ chịu chứ không hề nghiêm ngắn hay căng thẳng thường khi. Thực ra thì cô biết, anh chỉ muốn tạo ra một môi trường nghiêm túc và quy chuẩn hơn và ai cũng có thể làm tốt công việc của mình. Có cái gì mà anh lạ đâu, khi đã bắt đầu mọi thứ ở vị trí xuất phát và để cả tuổi trẻ của mình ở những công việc ấy…

Trở vào khách sạn vì quán đến giờ đóng cửa, cô thật tình đã muốn khoác tay anh tung tẩy một chút, như đã làm không ít lần trước đó. Cuối cùng thì cô vẫn để yên tay mình trong túi áo. Không rõ anh có thấy sự tần ngần đó nơi cô hay không, nhưng vì sự tần ngần đó mà đến giờ, cô vẫn thi thoảng hồn nhiên bông đùa, chọc ghẹo anh và thấy ấm áp vì những gì luôn có.

Hạ Lê