Ai có thể kéo được mùa? Chỉ có ông trời gân guốc cả năm trời may ra mới giúp được người. Chẳng sao, mùa thu vẫn thích hơn. Đến lúc này, thu đã trở lại với những tán lá vàng. Mỗi cơn gió lùa sang đã nghe Thu xào xạc. Sân trường vào những ngày tưng bừng, háo hức nhất. Những bậc phụ huynh đưa con cháu đến trường mà trong lòng những bồi hồi, tuôn trào ký ức. Tiếng trống tan trường, lũ trẻ như ong vỡ tổ. Những gương mặt non tơ, đôi má ửng hồng, bước chân chim sáo, trong gió thu khăn đỏ tung bay… Chẳng mấy mà đã giữa thu.

Thu đến sao nhanh quá. Nhanh hơn cả những con chữ gọi thu. Làm sao níu giữ thu. Thu đến rồi lại nhanh đi, để lại mỗi mùa biết bao nhung nhớ. Hãy chầm chậm nghe thu, để cho mặt nước sông Hương trong xanh, phẳng lặng và những giọt mưa chỉ đủ thánh thót nốt nhạc của mình trên những chiếc ô tím vừa đủ cho lứa đôi chụm lại mái đầu.
Tâm Hành