Những buổi chiều như thế, tôi thường lang thang về khu phố cổ Bao Vinh. Từ thời sinh viên, tôi đã yêu thích nơi này. Thích những ngôi nhà xưa, những con hẻm nhỏ, thích mái chợ được lợp bằng ngói âm dương xếp ngay ngắn. Và đặc biệt hơn cả là cảm giác mát lạnh khi lùa tay xuống mặt nước sông khi đang ngồi trên chuyến đò cuối cùng từ bến đò bên này để sang làng Tiên Nộn. Trên chuyến đò cuối cùng trong ngày ấy, hoàng hôn trải dài trên sông, trên những mái nhà một thứ ánh sáng kỳ diệu, lung linh vô cùng. Khu phố cổ dường như được nắng nhuộm lên một màu vàng yên bình, thanh thản lắm.

Làng Tiên Nộn nằm bên kia sông. Sau đám lau sậy là những mảnh vườn được trồng hoa cúc vàng. Không phải cứ đợi đến mùa tết mới thấy những bãi bồi vàng ươm một màu hoa cúc, mà mùa này, dưới cái nắng hầm hập của những ngày hè vẫn thấy đâu đó những luống hoa cúc được chăm sóc tỉ mỉ để đợi đến lúc những o, những dì gánh một gánh hoa rồi bước lên chuyến đò sang chợ vào ngày rằm, mồng một hàng tháng.

Tôi ngồi lên chuyến đò chòng chành. Đám lục bình trôi sông mùa này đơm hoa tím rịm. Bỗng nhưng kỷ niệm ngày xưa cứ ùa về không hẹn trước. Cũng đã từng có một chàng trai phố cổ đón đưa tôi đi học mỗi ngày. Mãi cho đến bây giờ, khi đã có gia đình, con cái, cái cảm giác dễ thương ngày xưa vẫn còn lưu luyến đâu đó trên con phố này, trong cái nắng chiều này để nhắc nhớ rằng, có những thứ tình cảm bền chặt và khăng khít nhưng chưa bao giờ là tình yêu.

Mặt trời buổi chiều như đang trên đường đua marathon thì phải. Mới thấy xa xôi đó giờ đã lẫn khuất chỉ còn để lại một vệt nắng cuối cùng trên bầu trời. Người lái đò đã buộc sợi dây neo con đò của mình lại bên bến sông sau khi tiễn hành khách cuối cùng lên bến. Tôi lại quay về phố cổ, phố đã lên đèn. Những ngọn đèn đường đánh dấu khoảnh khắc một buổi chiều êm vừa trôi qua trước mắt. Gió đã lồng lộng thổi lên từ mặt sông, dường như chút dịu dàng của mùa hè đang bắt đầu bước tới.

Tôi chợt nghĩ, có khi cuộc đời con người được ghi nhớ chỉ bằng những khoảnh khắc là đã đủ cảm xúc và yêu thương để thỉnh thoảng nhớ lại như là cách mà ta nêm nếm một chút gia vị cho cuộc đời này.

NAM GIAO