Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu chỉ là một đám cưới bình thường giữa hai người đã luống tuổi muốn danh chính ngôn thuận trước khi góp gạo thổi cơm chung. Đáng nói là vì muốn “thể hiện” với người cũ của chồng (không chỉ 1, mà tận 3 vì người đó đã trải qua 3 đời vợ), chị buộc phía nhà trai phải tổ chức hoành tráng với lý do chị là “gái tân”.

Lẽ đương nhiên “nhà trai” đáp ứng, chỉ là khi ông bà thông gia hai bên được mời lên sân khấu, chỉ nhà gái là rạng rỡ, còn nhà trai có lẽ đã quá nhiều lần được mời lên sân khấu hoặc ái ngại với bà con họ miễn cưỡng đi với gương mặt gượng ép, không có một nụ cười xã giao giữa hai gia đình. Buổi tiệc kết thúc, người ta còn bàn tán xôn xao hơn nữa việc chị này yêu cầu xe rước dâu chạy quanh thành phố, “rồi chụp ảnh cưới ngoại cảnh, rót sâm panh, cắt bánh kem trên sân khấu nữa”...  một người bên cạnh góp chuyện khi có người mỉa mai về đám cưới của chị.

Thói đời, càng sự việc thu hút sự hiếu kỳ lại càng được nhắc nhiều lần, nói nhiều nơi. Lần khác, tôi đến quán cà phê cách xa nơi ở, nhưng vì nhận ra là người quen của cô dâu nọ (dù chỉ là ở cùng kiệt) họ hỏi rồi tự kể đủ chuyện. Ngoài những điều tôi đã biết họ còn nói thêm, lúc rước dâu, do “nhà trai” không có ai thân thích vì bà con ông kia ngại hoặc phiền nên từ chối, thế là họ đành “mượn” bạn bè cô dâu để thay mặt nhà trai. Chưa kể, cô vợ cũ thứ ba còn kéo theo hội chị em bạn bè đến chửi xối xả từ đầu ngõ khi đoàn rước dâu đi qua...

Tôi không biết cảm giác của nhà gái, ba mẹ chị như thế nào nhưng kể từ hôm đám cưới thấy ông bà ít ra đầu xóm, cũng thôi khoe về con rể có “nhà lầu, xe hơi”. Anh chồng từ sau ngày cưới đã dọn về ở với chị. Cả chiếc ô tô đời cũ nay cũng không thấy đâu, chỉ thấy lúc có việc gì cũng đi bằng xe máy của chị...

Với những sự việc như thế, tôi chỉ im lặng quan sát và lắng nghe. Không bình luận, không nêu quan điểm, bởi mỗi người ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình. Cách lựa chọn hạnh phúc của chị có thể khác số đông, song cũng không vì thế mà phải chịu tiếng vào lời ra. Bởi suy cho cùng cuộc đời ai thì người đó sống, không ai sống giúp ai được kể cả bố mẹ và con cái. Thế nên, dù lựa chọn thế nào thì chị cũng là người chịu trách nhiệm và phải sống cho sự lựa chọn đó. Tôi chỉ tiếc một điều, nếu như chị bớt chút sân si, bớt cái tôi lại một chút, tổ chức hôn lễ đơn giản một chút thì có lẽ hạnh phúc của chị giản đơn và ít điều tiếng hơn...

Hồng Tâm