Gió đã thổi vào tôi cơn miên man xanh của một mùa mới bắt đầu. Trên những con đường rợp màu nõn nà của căng tràn sức sống, những thanh âm rộn rã như ngọt hơn trong cái se se lạnh của nỗi lưu luyến mùa đi. Thành phố cứ thế mà chậm. Thành phố cứ thế mà nhấm nháp những tinh khôi đang ôm trọn lời thầm thì của những chú chim sẻ non sà xuống những tán cây mơn mởn nụ chồi. Có một không gian Huế chỉn chu đến từng bước chân không dám bước mạnh lên nếp đá vỉa hè, sợ làm kinh động đến giấc say sưa của những tiếng lòng nô nức. Và có một không gian Huế chìm đắm trong ánh sương mờ ảo đang giăng lên mềm mại những đường cong hồi hộp của sông. Con sông như cô thiếu nữ mới lớn, cứ ẩn hiện mong manh như chốn xưa xa nhưng lại cũng như thật gần gũi như ngay ở bên mình. Lúc này, dẫu có loay hoay tìm kiếm cũng chẳng thấy có bờ bến nào để mình bước xuống, hay là tại lòng mình đã là một bờ bến cho cuộc phiêu du của đất trời đang đổi thay từng giờ từng phút.
Dọc con đường Lê Lợi bây giờ xanh lắm. Bao gãy đổ của mùa mưa bão cũ bây giờ đã được thay thế, bổ sung thêm nhiều cây long não mới. Long não là hồn của Huế. Là sự sống tinh khôi, của nhiều hy vọng. Là một vòm thơm hết sức dịu nhẹ quấn quýt và lan tỏa trong những buổi sớm mai của những con người thong dong tản bộ. Tình yêu của người Huế không vồ vập, rộn ràng mà cứ bâng quơ, lãng đãng theo từng giọt cà phê tí tách nhỏ vào nhung nhớ. Đi giữa vòm long não cứ ngỡ đang đi vào một cổng thành sâu thẳm trầm tích của Huế. Trong cái lấp lánh của những ý nghĩ bất chợt ùa đến, vòm cây cong nghiêng như đang sẵn chờ để đón nhận từng hơi gió phất lên từ sông. Có lẽ, nơi người ta cảm nhận được hương thơm của dòng sông nhất là khi đi qua con đường Lê Lợi này, vì hương thơm của dòng sông đã đậu trên từng ánh lá xanh non và men theo ánh lá xanh non rót xuống đáy sâu tâm hồn của những con người đang lãng đãng với ngày, rót xuống bao tà áo trắng nữ sinh trường Đồng Khánh xưa, rồi lan về những nhịp đời thong thả. Thành phố không cần vội vàng, nhất là đối với những tia nắng mai cứ thủng thẳng xuyên qua lớp lá mong manh chiếu xuống những khuôn mặt ửng hồng tuổi thơ ngây. Và đâu đó tiếng chim sẻ hồn nhiên thỉnh thoảng vang lên cũng đủ khiến ta cảm thấy lâng lâng...
Buổi sớm, ngồi cà phê cóc, chợt lại nhớ câu chuyện của một người bạn kể. Đại ý là buổi sáng anh ấy chạy bộ qua đường Lê Lợi, đoạn trước mặt UBND tỉnh, thấy cảnh quan đẹp quá nên dừng lại nhờ người chụp cho mình một tấm ảnh. Anh bạn dặn người chụp cách cầm điện thoại sao cho khỏi rung thì anh ta trả lời rất gọn: “Chú yên tâm đi, tui chụp chú bằng tâm, không rung mô”. Câu chuyện nghe vui vui, nhưng đôi khi lại khiến ta giật mình. Liệu trong cuộc đời này, trước bao biến động, chúng ta có luôn mang được bên mình một chữ “tâm” ấy? Khi nghĩ về những hàng cây xanh mướt, nghĩ về Huế, phải chăng chúng ta phải để cho mình thật “lắng” mới cảm nhận được?
Và cũng xin cảm ơn một thành phố xanh đã cho ta nhiều giây phút thật sự được sống chậm lại...
LÊ TẤN QUỲNH