Bệnh nhân Khoa Nội tổng hợp - Lão khoa phần lớn là người lớn tuổi, nhiều bệnh nhân trên 80 tuổi. Đang phòng chống dịch COVID-19, bệnh viện quy định mỗi bệnh nhân chỉ được có 1 người nhà chăm sóc. Nhưng nam bệnh nhân từ huyện Nam Đông về, tầm hơn 75 tuổi tình trạng bệnh rất nặng, “dây dợ” cắm đầy người, nằm mê man (nhân viên y tế hướng dẫn người nhà thỉnh thoảng phải lay gọi để người bệnh “tỉnh giấc”), vệ sinh cá nhân tại chỗ, ăn uống phải bón từng thìa rất khó khăn, nên được “đặc cách”, có 2 người nhà luôn bên cạnh. Đó là đôi vợ chồng trẻ, gọi bệnh nhân bằng bố.

Phòng bệnh chật nên chồng cô gái ngồi ngoài hành lang, giúp vợ mỗi lúc cần đỡ bố trở nghiêng người hoặc ngồi dậy; chạy lui chạy tới những việc cần thiết. Riêng cô gái luôn túc trực, để ý từng ly từng tí mỗi cử động, bón cháo, bón nước, xoa bóp tay chân, thay bỉm tã cho bố. Chăm sóc người bệnh nặng vất vả là thế, nhưng chưa lúc nào than thở, trái lại, cô gái đó thường xuyên nở nụ cười, mỗi khi người bố “tỉnh giấc”. Là người dân tộc Pa Cô, người bố từ lâu không “ra ngoài” nên không quen giao tiếp bằng tiếng Kinh. Cô gái dỗ dành bố bằng tiếng mẹ đẻ. Không hiểu cô nói gì, nhưng tất cả những người trong phòng bệnh đều thấy giọng nói, mỗi cử chỉ cô chăm sóc bố là bằng tất cả nỗi lo lắng, yêu thương. Có lẽ bên cạnh sự chăm sóc y tế, thuốc men tận tình của bệnh viện, yêu thương đó cũng là “liều thuốc” quý, nên sau hơn một tuần ở bệnh viện, bệnh nhân tỉnh táo hẳn, ăn uống dễ dàng hơn, sức khỏe tốt hơn nhiều.

Ai cũng nghĩ, chắc cô gái là con ruột của người bệnh. Chỉ có tình yêu thương sâu sắc, sự hiếu kính rất lớn đối với bậc sinh thành, mới có thể nhẫn nại và hết lòng từ ngày này qua ngày khác, trong không khí rất “mệt mỏi” nơi bệnh viện. Điều mọi người nghĩ hoàn toàn có lý, bởi thực tế trong phòng bệnh, phần lớn những bệnh nhân khác cũng được con gái “trực chiến” chăm sóc. Một bác bệnh nhân “kết luận”: “Những lúc ốm đau bệnh tật như này, thì chỉ có con gái mới hết lòng với cha mẹ thôi. Trông mong gì con dâu. Chua lắm!”. Trong lúc ai nấy gật gù đồng tình với câu “cảm thán” đó, thì cô gái nở nụ cười: “Cháu là con dâu của bố cháu ạ”. Ai nấy “tròn mắt”. Trong ánh mắt của mọi người là sự ngạc nhiên pha rất nhiều nể phục. Tình cảm và sự chăm sóc bằng cả tấm lòng của cô gái ấy “nói lên” rằng, trong cuộc đời này có những cô dâu rất… ngọt, bởi họ biết thảo hiền đối với cha mẹ chồng. Cho đi yêu thương sẽ nhận lại được yêu thương, trân trọng, những “chất liệu” xây dựng hôn nhân, gia đình và cuộc sống hạnh phúc. Điều đáng quý đó sẽ được tiếp nối, lan tỏa trong cộng đồng, xã hội, khi họ là tấm gương đẹp cho con cháu và những người xung quanh.

Quỳnh Anh