ClockThứ Bảy, 05/10/2019 10:04

Áp lực... đích tôn

1. Mới cưới về, vợ chồng A. được mẹ gợi ý: “Mần chi thì mần, 2 vợ chồng phải “canh” như răng để có thằng cu đầu lòng cho chắc ăn...”. Là con độc đinh trong nhà, nghe mẹ quán triệt, A. cũng hiếu thuận làm theo, quyết tâm kiếm cậu nhóc đích tôn cho ba mẹ ấm lòng.

Một tháng trôi qua, vợ chồng A. được tẩm bổ bằng những món ăn bí quyết sinh con trai. Ngoài áp dụng chế độ ăn, uống, vợ A. còn áp dụng phương pháp y học là siêu âm noãn. Qua tháng thứ 2, thứ 3, rồi thời gian cứ thế kéo dài đến gần ngày kỷ niệm 1 năm ngày cưới, bụng vợ A. vẫn phẳng lì. Có lẽ do căng thẳng quá nên khó đậu, vợ chồng A. nghĩ thế, nên đâm nản, mọi chế độ ăn uống, kiêng khem, theo y học... đều bị bỏ cuộc.

Trong khi vợ chồng A. còn tâm lý “chủ quan” thì mẹ A. nóng ruột không kém, nhất là những lời hỏi han của bà con, chòm xóm cứ lởn vởn trong đầu mẹ A.: “Chúng nó kế hoạch thế nào mà mãi không chịu đẻ. Bữa nay “tịt” nhiều lắm, để lâu không khéo...”. Nghe đâu con nhà bà C. cách một ngõ kiệt hồi đầu do 2 vợ chồng theo học hàm học vị nên “kế hoạch”, mãi hơn 5 năm vẫn chưa có mụn con. Đến lúc có chút chức vị, có tiền thì lại phải bỏ thời gian, đổ ra hàng trăm triệu đồng để đi chữa hiếm muộn. Giật mình thoáng lo, mẹ A. đành đổi suy nghĩ tích cực, thôi con gì cũng là con, miễn có cháu ẵm cho vui cửa vui nhà. Nhưng chuyện có con với vợ chồng A. bây giờ không thể muốn là có liền được...

2. Gia đình bà K., gần một năm nay luôn xảy ra cảnh hục hặc, có lúc liên can đến tình cảm vợ chồng. Bà K. cứ một mực “bắt” cô con dâu đẻ thêm đứa nữa, cứ can thiệp, tính toán hết sức, trai hay gái bà chịu. Công việc vất vả, thu nhập không mấy dư giả, lo chuyện ăn tiêu cho cả nhà và việc học của 2 con gái, vợ chồng chị M. một mực trái ý bà K. Thế là, “cơm không lành, canh chẳng ngọt” xảy ra như cơm bữa và nguyên nhân vẫn do nguyện vọng có cháu trai nối dõi tổ tông. Hễ nghĩ đến 2 đứa cháu trai gọi bằng bà ngoại, bà K. càng thấy thèm và lại sinh sự với vợ chồng M. Trong một lần về quê chạp giỗ mới đây, lúc trở lên, tính khí bà K. như quay ngoắt 180 độ. Bà quan tâm, nói chuyện vui vẻ với 2 cô cháu nội, cận kề chia sẻ việc nhà với vợ chồng M. hơn.

Vô tình trong một lần gặp chị H., con ông bác của chồng mới rõ vì sao mẹ chồng mình thay đổi suy nghĩ tích cực như vậy, không bắt vợ chồng chị phải “nặn” cho bà “cây gậy” nữa. Chả là mấy chuyện xây nhà thờ họ, nhánh, xây lăng đắp mộ đều có công có của chị H. đóng góp. Từ khi ba mẹ chị H. mất, chị vẫn thờ tự, lo chuyện lớn chuyện nhỏ trôi tròn. Trò chuyện, chị H. nhỏ nhẹ mấy câu: “Có phúc thì có phần em à. Bao nhiêu cách để làm tròn bổn phận chữ hiếu, miễn sao để được tâm an”. Có lẽ, mẹ chồng M. cũng được đả thông tư tưởng này chăng?

HOÀI NGUYÊN

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Náo nức ra đồng thu hoạch lúa đêm

Trên những cánh đồng lộng gió mùa hè, một số nơi nông dân tranh thủ gặt lúa, gom lúa, trực canh lúa. Không khí mùa màng khi đêm về náo nức, rộn ràng không kém ban ngày.

Náo nức ra đồng thu hoạch lúa đêm
“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Return to top