Bạn: “Mỗi tháng 4 buổi, mỗi buổi 4 tiếng đồng hồ, chị ấy lấy tiền công 500 nghìn đồng. Mà chị ấy làm tận tâm, có trách nhiệm lắm, lại thật thà. Biết là thêm một khoản, nhưng so với thu nhập của tụi mình thì vẫn chấp nhận được. Tốn có “tí xíu”, mà đỡ mệt, nhà cửa được dọn “chuyên nghiệp” hơn. Với lại, tạo thêm cơ hội kiếm tiền cho người ta. Nghe đâu chồng chị ấy bệnh tật, không làm được việc nặng. Con gái còn đi học nên chị là trụ cột của gia đình. “Chị ấy đang làm cho mấy nhà, bây giờ nếu được thêm nhà chị nữa thì thu nhập tầm 5 triệu đồng mỗi tháng”.
Mấy câu cuối của bạn khiến tôi quyết định sẽ nhờ chị dọn dẹp nhà cửa vào mỗi ngày cuối tuần. Quả thật, chị làm việc rất tận tâm. Cửa kính, cầu thang cứ sáng bóng lên. Mọi ngóc ngách cũng chẳng còn hạt bụi. Ngoài số tiền công, tôi vui vẻ thưởng thêm chút ít, nhưng chị nhất quyết không nhận. Chị nói công việc của chị không phải ngày một ngày hai. Gia đình nào cũng phải lo toan bao nhiêu khoản, chị chỉ nhận đúng tiền công của mình. Nếu được, có mối nào cần, giới thiệu thêm cho chị đến làm, thì chị rất cảm ơn. Chị sẵn sàng bỏ thêm sức lao động.
Thấy chị làm tốt, nhiều gia đình mà chị đang làm giới thiệu cho người quen có nhu cầu dọn dẹp theo giờ. Bận rộn, vất vả hơn, nhưng chị vui lắm vì thu nhập cao hơn. Tính chị kín đáo, nên tôi cũng giữ ý, không hỏi han nhiều về cuộc sống gia đình chị. Trong một lần gặp, cô đồng nghiệp cũ giọng xúc động kể cho tôi điều cô mới biết thêm về “chị dọn nhà”. Chuyện là, con trai nhỏ của bạn có tiết luyện chữ tại nhà một cô gia sư ở khu vực khá xa trung tâm, nên buổi chiều muộn bạn thường đến đợi đón con. Thì ra, nhà “chị dọn nhà” cũng ở khu vực đó. Nhiều lần cô thấy chị mang đồ ăn nấu sẵn sang cho bà cụ nhà cạnh bên. Tìm hiểu mới biết, bà cụ không chồng con, sống bằng nghề bán vé số. Nay cụ tuổi càng nhiều sức khỏe càng không tốt, mưu sinh ngày có ngày không, nên chị thường xuyên hỏi han, chia sẻ.
Tôi đánh bạo hỏi chuyện. Chị “ngại ngần” bảo, gia đình ăn gì thì chia sẻ chút ít với bà cụ, cũng chỉ là rau dưa đạm bạc, có đáng là bao. Tôi muốn nói với chị là đáng lắm chứ,vì công việc lao động phổ thông vất vả, tiền kiếm được thật khó khăn, cũng không nhiều nhặn gì, nhưng chị sẵn lòng cho đi, sẻ chia với người khác. Thứ chị cho đi là yêu thương ấm áp, là niềm tin cuộc đời này còn có rất nhiều người tốt…
Duy Trí