ClockThứ Ba, 05/10/2021 10:04

Chuyện của con

TTH - Trước ý định của con gái là mở quán nhỏ bán cà phê, trà sữa, nước ép trái cây các loại (cho khách mua mang đi hoặc ship theo đơn đặt hàng), thực lòng tôi không khỏi lo lắng.

Để con tự lập

Từ nhỏ đến lớn, con được bảo bọc, chỉ biết ăn rồi học, tốt nghiệp đại học, đi làm rồi vẫn được mẹ chăm chút miếng ăn, giấc ngủ từng li từng tí. Ngoài giờ làm, thường chỉ dành thời gian cho bạn bè, chẳng để tâm đến điều gì. Tôi lo con gái “tồ tồ” như “gà công nghiệp”, làm sao có thể vừa làm tốt công việc ở cơ quan, vừa quán xuyến nhân viên, lo toan, tính toán bao nhiêu khoản…, nếu mở quán kinh doanh. Không chừng chỉ được dăm bữa, rồi vốn liếng “đổ sông đổ bể” như chơi.

Lo thì vẫn lo, nhưng trong lòng tôi nhen lên niềm vui khi thấy sau thời gian theo khóa học tại một trung tâm dạy pha chế, chiều nào tan làm về nhà, con cũng bày biện làm thử các món đã học rất nghiêm túc, chăm chút. Thậm chí từ những điều đã học, con thử nghiệm sáng tạo, mong có thể tạo ra hương vị “phá cách”, hấp dẫn khách hàng.

Quán được mở. Những ngày đầu tôi vẫn chưa thể quen, cứ “giật mình” khi sáng sớm lên gác, thấy phòng con đã “vắng ngắt”. Đứa con gái có thói quen ngủ nướng đến sáng bạch mới chịu dậy, nay thường 5 giờ sáng đã ra khỏi nhà, đi chợ đầu mối để lựa trái cây, nguyên liệu cho các món nước ép được vừa tươi, vừa rẻ. Mọi thứ con phải chuẩn bị sắp đặt đâu vào đấy trước 7 giờ sáng, giao lại cho các bạn nhân viên, để đảm bảo giờ giấc và công việc tại cơ quan. Buổi tối, sau khi ở quán về (thường là 10 giờ đêm), con vẫn còn lục đục chuẩn bị một số thứ, hoặc nấu nước đường dùng trong pha chế cho ngày mai. Cô hàng xóm có gánh cơm hến bán tại nhà, cũng thường dọn hàng lúc tờ mờ sáng, cứ tấm tắc: “Bé nhà chị bữa nay giỏi quá, chịu thương chịu khó, năng động, khác trước hẳn”.

Bình thường, được mẹ bảo bọc nên con hầu như không biết quý trọng, không biết tiết kiệm đồng tiền mà mẹ phải lao động nhọc nhằn mới kiếm được. Con có thể tiêu xài vô tư những khoản “vô bổ”. Bây giờ có hôm ghé quán sớm, tôi thấy một bác lớn tuổi, chạy chiếc xe máy cà tàng, phía sau chở mấy bao nước đá, hỏi bạn nhân viên có lấy đá để bán không. Nhưng trên đường đến quán, cô bé nhân viên theo lời dặn của con đã ghé “lò”, mua đá luôn rồi. Bác bỏ đá quay xe đi, khẽ thở dài.

Về nhà, tôi bảo con: “Mình tự lấy đá mỗi bao 16 nghìn đồng. Có người đưa đá đến tận nơi, mỗi bao 20 nghìn đồng. Mỗi ngày chỉ “mất” 4 nghìn đồng, nhưng mình thoải mái, nhẹ nhàng hơn, không phải vất vả”. Không ngờ, con nói: “Một ngày 4 nghìn tuy nhỏ, nhưng mỗi tháng tốn 120 nghìn đó mẹ. Cứ mỗi khoản chịu khó một chút, tiết kiệm một chút, coi như lấy công làm lãi mẹ à”. Tôi “đuối lý”. Ừ thì kinh doanh buôn bán, tính toán như vậy cũng đúng thôi.

Bất ngờ hơn, mấy hôm sau con kể, đã lấy đá của bác ấy. Lý do là thời gian này dịch dã, làm ăn, kiếm tiền khó khăn. Bác cũng lớn tuổi rồi mà phải đi bỏ từng bao đá như vậy, cũng vất vả lắm. Thôi thì, mình “nhín” lại một chút, để bác kiếm thêm được chút ít.

Tôi vui mừng thực sự. Không riêng việc con kiếm thêm được đồng tiền chân chính từ quán cà phê nhỏ, điều quan trọng nhất, con có những thay đổi tích cực. Con trở nên chăm chỉ, chịu thương, chịu khó và biết cảm thông, chia sẻ với nỗi khó khăn của người khác.

Duy Trí

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top