ClockThứ Ba, 10/11/2020 09:20

Lắng nghe

TTH - “Có mấy chục trứng gà ta, con đem vào cho mấy đứa ăn”- O nói khi tôi ghé thăm nhà dịp về quê dự đám cưới em họ. Tôi từ chối vì biết nếu không lấy O sẽ bán và kiếm được chút tiền, dù không nhiều nhưng cũng đủ mua thức ăn cho đàn gà và những bữa cơm muộn chỉ toàn rau với cá.

O không ăn được thịt vì căn bệnh hiểm nghèo, đã điều trị nhiều lần và nay chỉ còn uống thuốc cầm cự được ngày nào hay ngày đó. Cũng bởi biến chứng từ những đợt xạ trị nay một mắt của O mờ đi, không còn thấy như trước. Thế nhưng lúc nào về quê, đến thăm cũng thấy O làm việc liên tục. Công việc ở quán cà phê cóc nơi đầu làng không quá đông khách nhưng một mình, O không khi nào ngơi tay.

O là chị cả của ba tôi. Từ bé, vì cuộc sống quá khó khăn O đã phải bươn chải rất nhiều nghề, làm thuê làm mướn nhiều nơi. Đến khi luống tuổi một chút, O trở về quê và bén duyên về nghề buôn bán tạp hoá nhỏ, nay lại thêm quán cà phê. Nếu không phải chịu cảnh ốm đau bệnh tật với những khoản viện phí quá lớn, có lẽ cuộc sống của O sung túc hơn nhiều.

Làm mẹ đơn thân, với O để đối diện với cuộc đời, với người thân đã là một điều khó khăn. Dù thế O vẫn luôn là người sống có trách nhiệm, luôn lo lắng cho người khác. Ngày tôi sinh đứa con đầu lòng, không đi được xe máy O vẫn bắt xe ôm vào thăm với quà cáp lỉnh khỉnh. Lúc ba mẹ tôi khốn khó chỉ có O chìa tay ra giúp đỡ. Lúc chị em tôi thi đỗ rồi đi học đại học, hàng tháng O vẫn hỗ trợ một phần chi phí học hành... Các em con O khác (em gái của O tôi) cũng nhận được rất nhiều những yêu thương giúp đỡ từ O.

Chỉ có điều O là người khá gia trưởng, đôi lúc cũng áp đặt suy nghĩ cho con cháu, lại nóng tính nên khi không vừa ý thường nói những điều không vừa tai người nghe. Thế nên, đám cháu chắc ít đứa gần gũi với O. Tôi thì khác. Tôi hiểu và chấp nhận điều đó như là quy luật tự nhiên. Bởi mỗi người ai cũng có một tính cách riêng. Chúng ta chấp nhận và tôn trọng sự riêng biệt thì cuộc sống mới nhẹ nhàng và thú vị.

Có lẽ cũng vì thế mà O “thân” tôi nhất, có chuyện gì cũng nói với tôi. Những cuộc điện thoại kéo dài cả tiếng đồng hồ, những ngày về quê ngồi vài tiếng ở quán cà phê của O chỉ đơn giản là để O “xổ” những điều không vừa ý trong cuộc sống. Sau mỗi cuộc nói chuyện, tôi không biết O đã giải toả được bao nhiêu bực dọc trong lòng nhưng ít ra tôi đã thấy được nụ cười khi O chào tạm biệt. Và tôi nhận ra, dù mình chưa có cách gì để giúp O giảm bớt những cơn đau do bệnh tật hành hạ nhưng ít ra chỉ cần kiên nhẫn lắng nghe O nói cũng đã giúp O có thêm niềm vui sống. Từ dạo đó, tôi siêng về quê hơn, bởi tôi biết ở đó có người đợi tôi lắng nghe mỗi ngày.

Hồng Tâm

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top