ClockThứ Hai, 04/06/2018 10:14

Những trái tim thắp lửa...

TTH - Một người phụ nữ tìm đến phòng bạn đọc của báo, vẻ rụt rè. Mời chị ngồi, tôi hỏi chị có phản ánh vấn đề gì phải không, chị có mang theo giấy tờ tài liệu liên quan đến việc phản ánh không? Giọng ngập ngừng, chị bảo, chị thời gian vừa qua, do phải điều trị dài ngày tại bệnh viện nên chị từng là “hàng xóm” của một trường hợp bệnh nhân còn rất trẻ bị mắc bệnh nặng.

Hiện, các bác sĩ đang cố gắng điều trị, duy trì sức khỏe và sự sống cho em, nhưng phải thực hiện một cuộc đại phẫu thuật, nếu không sự nguy hiểm đến tính mạng cứ treo lơ lửng bất cứ lúc nào. Ngặt nỗi, bố mẹ em làm ruộng, làm thuê. Bố em cũng bị bệnh hiểm nghèo mấy năm nay, nên nhà nghèo lắm. Nếu không có sự giúp đỡ, em sẽ không có cơ hội… Chỉ là người dưng, nhưng chị cứ “nặng lòng” với số phận kém may mắn của cô bé. Vừa được ra viện, chị tìm đến đây để nhờ...

Tại phòng bệnh của bệnh viện, cô bé nằm trên chiếc giường kê phía trong. Cùng mang căn bệnh nặng, những bệnh nhân khác nhau về độ tuổi, giới tính, nhưng gương mặt ai nấy đều đau đớn mệt mỏi, cơ thể gầy yếu xác xơ. Có cảm tưởng, bận gồng mình lên để chống chọi, cầm cự với đau đớn đang dày vò, chẳng ai còn hơi sức đâu để tâm đến người bên cạnh. Vậy mà khi biết chúng tôi tìm đến lấy thông tin, viết bài về hoàn cảnh của cô bé, để kêu gọi sự hỗ trợ, giúp đỡ từ những tấm lòng nhân ái, mắt của các cô, chú, anh, chị bệnh nhân trong phòng chợt ánh lên mừng rỡ.

Bệnh nhân nữ đang nằm giường bệnh đối diện giường cô bé, gượng ngồi dậy để chừa ra một khoảng trống, nhiệt tình mời chúng tôi ngồi xuống, không quên gửi gắm: “Giúp cho bé với. Được chừng mô tốt chừng đó. Cố gắng nhé!...” Những bệnh nhân khác, người nở nụ cười, người gật gật đầu đồng tình với sự gửi gắm của chị bệnh nhân. Có nghĩa, đó cũng là tấm lòng của họ.

Mẹ của cô bé rơm rớm nước mắt cảm động. Chị kể, từ hôm con gái chị vào viện đến giờ, gia đình có những lúc không có tiền đóng các khoản chi phí. Các cô, chú, anh, chị trong phòng bệnh đây và cả các phòng bên cạnh nữa, dù không ruột rà, dù cũng rất khó khăn, nhưng vẫn bỏ tiền gom góp để giúp đỡ. Những tấm lòng đó là liều thuốc quý để con gái chị chống chọi lại bệnh tật hiểm nghèo.

Lòng rưng rưng, tôi thầm cảm ơn những con người dù cơ thể đang bệnh tật, nhưng lại mang trái tim đầy yêu thương, nhân hậu, ấm áp, biết nghĩ, biết trăn trở nặng lòng với nỗi đau của người khác. Đó là những ngọn lửa thắp lên niềm hy vọng vào những điều tốt đẹp, diệu kỳ...

Quỳnh Anh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Phụ nữ đi đầu trong giữ gìn bản sắc văn hóa Huế

Sáng 23/12, Hội Liên hiệp Phụ nữ (LHPN) tỉnh tổ chức Hội nghị Ban Chấp hành Hội LHPN tỉnh lần thứ IX, khoá XVI nhiệm kỳ 2021-2026; tổng kết hoạt động hội và phong trào phụ nữ năm 2024, triển khai phương hướng nhiệm vụ năm 2025. Đến dự có Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Phạm Đức Tiến và lãnh đạo một số ban, ngành của tỉnh.

Phụ nữ đi đầu trong giữ gìn bản sắc văn hóa Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Hơn 2.000 người chạy vì một Việt Nam không có bạo lực với phụ nữ và trẻ em gái

Ngày 8/12, tại khuôn viên Hồ Thiền Quang-Phố đi bộ Trần Nhân Tông (trước cổng Công viên Thống Nhất, Hà Nội), hơn 2.000 vận động viên trong nước và quốc tế đã tham giải Chạy vì một Việt Nam không có bạo lực giới với phụ nữ và trẻ em gái năm 2024, nhằm lan tỏa thông điệp, cam kết chung mạnh mẽ nhằm chấm dứt bạo lực đối với phụ nữ và trẻ em gái.

Hơn 2 000 người chạy vì một Việt Nam không có bạo lực với phụ nữ và trẻ em gái
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top