ClockChủ Nhật, 23/08/2020 07:32

Vướng lại nỗi buồn

TTH - Người phụ nữ hơn tôi vài tuổi đối diện phía bên kia bàn. Mùa hình như đã về trong mắt. Hình như hôm đó cũng đã chơm chớm vào thu. Tôi nghĩ đến điều ấy khi nhìn những quả thị vàng rơi bên góc đường mình qua, trong màu nắng đã hiền trên lá. Phố nữa, cũng chậm rãi dần sau những vòng quay…

Đương nhiên với chị, không còn là những mối bận tâm về công việc nữa, dù tôi vẫn nghĩ, thật là tiếc nếu chị vẫn còn ở đó, với những sự vụ hàng ngày một cách trôi chảy. “Tối qua chị có giấc mơ kỳ cục – chị nói, khi thấy tôi im lặng dò hỏi – Đầu tiên là người phụ nữ đó dừng lại nhìn chị, đôi mắt thật lạ. Rồi anh về nhà và nói với chị về việc ly hôn. Dù là mơ, nhưng chị vẫn nhớ là mình đã đồng ý, với một chút đau nhức… Lúc đó, hình như chị đã nói cái gì thuộc về con, và chúng sẽ thuộc về ai. Cũng không nhớ là sau đó như thế nào, nhưng khi mở mắt, chị thấy lòng mình buồn mênh lên. Nên gọi em đến ngồi cùng một lúc…”.

Chỉ là mơ thôi mà chị - tôi xuề xòa rồi tếu táo những điều gì đó, như kiểu tránh đụng vào cây mùa lá rụng. Có những vết thương mở, nếu chúng ta cứ chạm vào chúng; hoặc chúng sẽ trở về trạng thái lành cũ, nếu tỏ ra không để ý nữa. Ít ra thì tôi cũng đã hy vọng như thế, trong khoảng thời gian bên chị, với những điều không đầu không cuối khác.

Khi cảm nhận công việc đã trở nên ngắt quãng lúc trở lại, tôi biết có nỗi buồn từ một thực thể khác đã đính vào mình. Y như là mình cũng đang trong mùa lá rụng. Không phải là những chuyện không đâu vào đâu, hoặc có thể chúng đã thuộc về cũ, chợt nhiên lại nảy lên, và mình không biết làm thế nào để hạ xóc.

Sự chạnh lòng, có lẽ là điều đến với bất cứ ai ở trong cuộc đời. Những hóa giải hay cất giấu, chắc chắn là điều dễ dàng hơn đối với môi trường chung. Nhưng trong chốn riêng tư, có khi lại dằng dãi những điều thuộc về chịu đựng. Chúng làm nên nỗi buồn. Làm nên một hàng rào dễ đổ, tạo nên những khoảng chênh vênh trong sự gắn kết và những mối quan hệ được cố định bằng một kiểu đi trên dây, hay những lúc đi trên dây như thế.

Bạn tôi là người ít bộc lộ mình. Chị thường giấu nỗi buồn trong chuỗi công việc ngày còn ở công sở, hoặc phủ lấp chúng bằng cách lo cho con, cho cháu; giấu sau những mớ cá bó rau xanh tươi ngon, những buổi chiều ở lớp học Yoga. Thế nên khi xoay ly cà phê thật chậm, tôi đã giấu những ý nghĩ đến trong đầu mình, rằng nếp gấp nào trên gương mặt chị là vết cứa từ một tin nhắn, gửi yêu thương đến một số máy khác mà chị đọc được khi nó còn lưu ở điện thoại của chồng. Nếp gấp nào làm chị phấp phỏng khi nó đến từ đêm, rồi biết anh còn những bận tâm khác nữa ở bên ngoài. Cả đôi mắt của chị, chúng vốn không phải sinh ra để buồn, giờ sao trở nên vời vợi quá! Cả những điều như vỡ loang ra, khi chị gọi tôi vào một chiều mưa nhiều năm trước. Có những điều không thể nói với người thân, và không phải người bạn nào cũng có thể dựa vào để khóc vùi…

Nhưng bây giờ đã thu rồi, và chị đã cứ thế mà qua nhiều mùa sóng. Những vơi vớt cũ chắc cũng đã dịu lại, vì thật ra, ai rồi cũng sẽ biết nơi nào để mình luôn là chỗ để trở về. Huống là chị lúc nào cũng ở đó. Đủ chịu đựng và đủ vị tha. Có lẽ, chỉ có giấc mơ là nơi bạn tôi bị đánh thức bởi những điều buốt nhức thành thật.

Cả tôi nữa, cũng nên ra ngoài một lúc thôi kẻo lại làm mình rơi vì những điều không thể tự tếu táo được.

YÊN MINH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Ý tưởng sáng tạo từ tình yêu các dòng sông xứ Huế

Sinh ra và lớn lên ở Huế, Nguyễn Đình Nhật Nguyên luôn có tình yêu tha thiết với vùng đất quê hương. Từ niềm trăn trở khi chứng kiến các dòng sông ở Huế thơ mộng nhưng lượng bèo lục bình nổi trôi trên mặt sông đã làm mất đi vẻ đẹp cảnh quan thiên nhiên, Nguyên đã cùng nhóm bạn bắt tay thực hiện dự án mang tên A.N Paper – Sản xuất giấy từ bèo lục bình.

Ý tưởng sáng tạo từ tình yêu các dòng sông xứ Huế
Bên ngoài ô cửa có mây bay

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cả người Trúc toát hết mồ hôi lạnh. Cô đưa tay giật chiếc khăn trùm vướng víu trên đầu. Từng giọt mồ hôi túa ra như hạt đậu trên chiếc đầu không còn một sợi tóc của Trúc.

Bên ngoài ô cửa có mây bay
Đôi mắt hoa cúc biển

Tôi không thích cái cách hắn bước vào cuộc đời tôi nhẹ tênh đến thế, không thích cả cách hắn cười mỗi khi hắn tỏ ý trêu tôi, thậm chí cả ghét với việc hắn khoe đã làm xong một bài thơ và lấy tôi làm “nàng thơ” của hắn. Tôi ghét việc hắn tỏ ra là lãng tử, nghĩ mình lúc nào cũng được khối con gái theo và cả việc tán tỉnh được tôi chỉ là vấn đề thời gian như cách mà hắn nói với đám bạn của hắn. Thế mà trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại vào chung một tổ hợp văn chương: Hắn làm thơ còn tôi viết văn.

Đôi mắt hoa cúc biển
Hong củi sưởi ấm quê

Tháng Mười, những cơn gió lành lạnh vi vút cửa sổ bên nhà, lớp bùn đất, cây cối ngổn ngang sau trận bão đang nằm chờ tay người dọn. Mẹ đứng ngồi không yên, ra vào liên tục. Chiếc nón lá ngấm nước bao ngày nay, đã đen và có dấu hiệu mốc. Mùi ẩm ướt bay khắp gian nhà vừa mới được chút nắng le lói chiếu qua. Cứ thế rồi tháng Mười đến, mang theo những mong manh ùa về nơi căn bếp ám mùi khói chiều. Dàn củi được mẹ sắp ngay ngắn, củi tươi, củi khô để tách riêng, củi lớn mẹ dùng để nấu bánh, chạy mối buổi sáng sớm.

Hong củi sưởi ấm quê
Return to top