Ký ức thời thơ ấu được theo bà, theo mẹ đi chợ trên những con đường làng rợp bóng tre, thơm mùi rơm rạ với những món quà quê chưa bao giờ lại ngon đến thế. Những món quà quê dân dã, từ chiếc bánh đa, bánh rán cho tới con tò he sặc sỡ để rồi lại tiếc rẻ chẳng dám ăn hết.
Nhắc tới chợ quê - ta có cảm giác nó quê không chỉ ở mặt hàng mà cả cách bán hàng của những bà, những chị - vậy mà ta lại yêu nét duyên quê ấy. Không hề có hàng sạp hay bàn ghế, người dân quê tôi chỉ có những thúng, những rổ, lót thêm chỗ ngồi dưới đất đã họp thành một ngôi chợ với vài gian hàng nhỏ, người mua lẫn người bán, ai cũng luôn nở một nụ cười đầy thân thiện... Những đồng tiền lẻ ở ngôi chợ nghèo quê tôi có những giọt mồ hôi vất vả, dãi dầu nắng mưa và chứa cả tình người.
Không ồn ào, không chen chúc, chợ họp lại vào cuối giờ chiều, tầm 4h đến 6h là chợ tan. Đó cũng là lúc các cô, các chú được nhận lại những thành quả lao động của một ngày; dù ít hay nhiều vẫn chỉ cười, như lời mệ Oanh vẫn nói với tôi khi chợ tan mà mệ vẫn còn mấy mớ rau chưa bán được: “Không bán được thì đem về luộc lên là tối ni có một món rau luộc, vừa chất lượng mà khỏi sợ sâu bệnh chi hết”. Hay hình ảnh chú Nam phì phèo điếu thuốc cười vô tư khi tôi hỏi cá ít như thế thì sao đủ, chú nhìn tôi cười và bảo: “Trời còn có lúc mưa, lúc nắng huống chi tôm cá, ngày ni ít cá thì mai mốt lại có thêm nhiều, mình sống bằng nghề ni, không bắt trước thì cũng bắt sau, lo chi con”. Niềm lạc quan đó thật cần biết bao trong bộn bề cuộc sống hiện tại...
Đã có lúc cuộc sống cuốn ta đi trong vòng xoay cơm áo gạo tiền, nhưng lúc tĩnh tâm lại, chợt nhận ra những cái nhẹ nhàng mà những “người nhà quê" như bà tôi, bác tôi đang có lại thấy thèm cái cảm giác của quê mùa ấy, nhất là cái cảm giác được hòa vào không gian của chợ Đình với những sự đơn giản đáng trân trọng.
Khi cuộc sống ngày càng phát triển, những phiên chợ quê như chợ Đình quê tôi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là những khu chợ quy mô, được bê tông hóa.
Cũng có thể, những phiên chợ quê sẽ không còn phù hợp trong cuộc sống hiện đại, nhưng mỗi lần đi ngang qua đây tôi vẫn cảm nhận chợ Đình quê tôi vẫn còn mãi như thế với cảm giác yên bình ngày xưa; để nhận được những lời thăm hỏi, động viên của các bà, các bác trong làng, tìm về với những món hàng vặt dân dã, tìm về với một phần ký ức tuổi thơ và nhắc nhớ về những điều xưa cũ.
Phương Nhi