Bìa tập thơ “Theo bóng ta về” của nhà thơ Triệu Nguyên Phong |
“Theo bóng ta về” là nỗi hoài niệm về quê nhà xưa cũ. Đó là trở về với khoảng trời trong xanh ký ức, trở về với tuổi thơ hồn nhiên ngọt ngào, là tìm về những êm đềm dịu ngọt của những tháng năm xưa cũ thuở “còn chưa biết buồn”, là “Tìm thơ ấu cũ lũy tre đường làng/ Tìm cánh đồng lúa ngợp ngang/Tìm con diều gió lang thang suốt ngày” (Quê ơi!).
Người đọc như nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trưởng thành cùng bước chân lang thang khắp những ngõ quê, bâng khuâng tìm lại những dấu xưa đã cũ. Bóng mẹ ngoài đồng nắng cháy, sông quê tĩnh lặng trời chiều, đứa trẻ thuở nào chân trần lam lũ đạp trên cát bỏng... “Ngày đi để lại dấu chân/ Trên con đường cỏ khuất dần lối qua” (Giấc xưa). Hóa ra bước chân xưa đã bị bụi thời gian xóa mờ khuất lấp, chỉ còn in dấu trong tim chẳng thể xóa nhòa.
Người xa quê in bóng hình xứ sở trong tim mình, cũng chính là in bóng dáng mẹ. Bóng quê là bóng mẹ. Nơi đó, người mẹ già vẫn tháng tháng năm năm ngóng đợi con về. Hạnh phúc của mỗi người là có quê hương để trở về, còn bóng mẹ để nhớ mong. Bởi ta biết rõ dù gió mưa hay nắng cháy, dù sớm mờ sương hay đêm khuya muộn, chỉ cần ta trở về, bước qua cánh cổng là có người thân nắm tay đón mừng.
Thấp thoáng trong nỗi nhớ cố hương còn có tình yêu đôi lứa. Tình yêu đôi lứa trong “Theo bóng ta về” có khi trong vắt, nhẹ nhàng như vạt nắng mùa xuân, như sương mai rơi trên cỏ mướt ngày chớm hạ. Nhưng tình yêu ấy có khi cũng cuồng dại và đầy say mê. Yêu, là nhớ nhung, là sầu thương bởi những khoảng cách chia xa, để trái tim khắc khoải theo tháng ngày: “Ta thương tình ta ngây dại/ Chưa vàng nắng đã vội bay” (Không đề 2), “Em đi để mình phố vắng/ Sớm chiều cài gió tóc sương/ Dấu chân rêu phong lối cũ/ Còn đâu tay ấm đêm về” (Hẹn chi để ngày dài thế) hay “Giọt mưa lăn giữa đêm dài/ Vắt ngang sợi nhớ bóng cài dáng xưa” (Bụi mưa).
Trong gần 100 bài thơ của “Theo bóng ta về”, nhà thơ Triệu Nguyên Phong cũng dành rất nhiều yêu thương cho mảnh đất Kinh kỳ nơi ông sinh ra và lớn lên. Những địa danh, tên đất, tên miền đi vào thơ ông một cách bình dị như vốn dĩ nó phải thế. Người đọc sẽ theo bước chân ông ra Phong Điền, Quảng Điền, xuống Lăng Cô, Phú Lộc, có khi lại ngược lên Nam Đông, A Lưới. Và bước chân dừng ở nơi đâu, nhà thơ lại đặt tình yêu mình ở lại đó, dù là nơi núi cao mây phủ hay chốn biển xanh cát trắng rì rào.
Ở “Theo bóng ta về”, nhà thơ Triệu Nguyên Phong đã thể hiện một giọng thơ mộc mạc, chân phương. Dường như không cần phải làm duyên làm dáng, phải tỉa tót gọt giũa, câu chữ cứ thế hiện ra một cách nhẹ nhàng, bình dị cứ như thể bước chân ai khoan thai dạo bước trên đường quê thơm mùi sương cỏ, là bước đi lạo xạo trên bãi bờ cát trắng giữa ánh chiều tà khi cánh chim bình yên bay về tổ giữa mênh mông đỏ rực ánh hoàng hôn. Người đọc như nghe được từng hơi thở yên bình qua từng câu chữ của ông. Ở một độ tuổi nhất định của đời người, nếm đủ dư vị đắng cay mặn ngọt, sự an nhiên trong tâm hồn cũng thấm đẫm qua từng vần thơ ông, khắc họa nên bức tranh yên bình. Sự yên bình toát ra trong thẳm sâu của tâm hồn đã dễ dàng đưa người đọc chìm trong mênh mông cảm xúc êm đềm, như được tắm mình trong dòng nước mát lành ngày nắng cháy.
“Theo bóng ta về”, chính là theo về neo đậu giữa những bến bờ bình yên.