Chưa bao giờ có trận bão lớn như thế, nhìn lên trên đồi cao, chỉ thấy một màu nâu đỏ, đùng đục chảy ngồn ngộn về dưới xuôi. Nhà mình cặp mé sông, bao năm rồi, được chính quyền địa phương gia cố, làm đê và cải tạo đường đi nên những mùa bão lũ, mẹ cũng không phải lo nhiều. Nhưng năm nay, phía bờ đê xóm trên nứt toác ra, đường nứt chạy dọc tới tận gần cánh đồng làng, bao nhiêu hoa màu chìm trong biển nước, mẹ âm thầm đứng tựa cửa trông ra.

Tháng Mười khẽ khàng đặt chút gió lên mái tóc lấm tấm bạc của mẹ, rải đều những mảnh vụn nắng mới lên đống củi mẹ chặt chiều hôm qua, năm nay nhà không bị lũ cuốn mất thứ gì, nhưng lòng mẹ chộn rộn biết bao. Đứng chặt củi, ngồi xếp củi, mẹ không thôi nghĩ về đồng bào miền Bắc, về những bà con xung quanh xóm của mình. Mỗi khi bật chương trình thời sự lên thôi, như có ai đó bóp nghẹt trái tim người đàn bà luống tuổi. Dòng nước mắt lăn dài trên gò má nám sạm vì thời gian. Qua màn hình điện thoại, lúc nào mẹ cũng hỏi “tụi con đã ủng hộ đồng bào mình chưa?”. “Tất nhiên là rồi chứ mẹ”. Biết rằng chẳng bao nhiêu cho đủ để bù đắp những mất mát mà mẹ thiên nhiên đã gây ra cho những con người vùng lũ.

Đây Làng Nủ, Bản Cái, Nậm Lúc... kia là những địa phương như Cao Bằng, Hòa Bình, Lào Cai, Yên Bái, Lai Châu, Bắc Giang, Quảng Ninh... hôm nào mẹ cũng nghe tin tức, chỉ biết ôm chiếc điện thoại vào lòng thổn thức, xót xa. Chắc hẳn những địa phương kia, những con người của đồng bào mình, đã phải sống trong sợ hãi, hoảng hốt và tột cùng đau khổ khi liên tục nhận những tin dữ về người thân. Cứ thế, tháng Mười đi qua làng, qua bản, qua con đường mòn đầy những bùn đất chỉ chực chờ bắn lên người bộ hành.

Tháng Mười đã về chậm chậm như thế, để mỗi sáng thức dậy, mẹ lại tất bật với công việc, giao hết nồi bánh chưng cho hàng, lại cặm cụi bên những nhánh củi, mong nắng về hong khô, mang theo chút hơi ấm nồng nàn để sưởi ấm những tâm hồn mỏng manh ngoài kia. Đâu đó, tiếng chim líu ríu chuyền cành, lí lắc đầu, bổ chiếc mỏ nhọn xuống những quả thơm trên cây, vườn nhà khởi sắc, nhú lên những bông cúc dại trắng.

Tháng Mười, con đang ngồi đây, nhớ về những em nhỏ hồn nhiên, trong veo nơi bản làng xa xôi miền Bắc. Nhớ năm nào cũng tới thời gian này là rậm rịch vào mùa tam giác mạch, mùa của những hồng tươi, mùa của bạt ngàn cổ tích. Những em nhỏ gùi trên lưng bao nhiêu hoa xuống đường đón khách du lịch, tết vòng đội đầu và lẽo đẽo sau bước chân mẹ đến trường.

Giờ đây, con chỉ mong những đám củi kia, đủ ấm để sưởi những tâm hồn mỏng manh vừa trải qua giông bão. Mẹ sẽ gói những phần quà nhỏ xinh, gửi theo yêu thương lên núi cao, lên vùng bị lũ lụt của quê mình. Giang rộng vòng tay, đón những điều mới mẻ đến với quê nhà. Sau bão, trời lại sáng, và tháng Mười về, mẹ sẽ lại hong củi, sưởi ấm quê.

Thụy