Cảm giác thật sung sướng khi phát hiện một quả thị chín bói đầu mùa lấp ló vàng trong um tùm vòm biếc. Tôi đem niềm vui ấy đi khoe với lũ bạn trong xóm. Và ngay trong buổi chiều hôm ấy, chúng tíu tít rủ nhau đến mảnh vườn nhà ngoại, ngửa mặt nhìn trái thị chín thơm với ánh mắt thèm thuồng, ao ước. Chưa vội hái quả thị ấy vào, tôi cứ để nó treo lúc lỉu như vậy mà ngắm nghía, xuýt xoa trong niềm hân hoan đơn sơ.
Hôm sau, bằng chiếc sào ngoại làm, tôi khéo léo hái trái thị xuống rồi đem đặt gần gối ngủ để mơ có một cô Tấm hiền lành bước ra từ trái thị...
Mấy ngày sau, thị lai rai chín vàng như những tia nắng lấp lóe trong vòm lá. Tôi chia cho lũ bạn hái mỗi đứa một vài trái mang về nhà. Đối với chúng tôi, những trái thị ấy giống như một thứ báu vật để nâng niu mà chẳng dám ăn dù rất thòm thèm. Chúng tôi cẩn thận giấu trái thị thơm vào cặp mang đến lớp. Để rồi trong buổi học hương thị thoảng êm cứ quấn quýt mãi không thôi.
Sau nhiều ngày chờ đợi, thị đồng loạt chín vàng. Hương thị lúc này không còn thoang thoảng nữa mà trở nên ngạt ngào, mê đắm. Đa phần những trái thị đều to bằng nắm tay người lớn, nhưng tôi lại thích những trái thị nhỏ xinh như chiếc bánh quy mà tôi gọi đó là thị bánh xe. Thị bánh xe tuy bé nhưng có hương thơm rất đậm, lại vừa tay cầm.
Tuổi thơ có nhiều kỷ niệm đẹp bên cây thị thân thương nhưng đọng lại những ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm khảm tôi là hình ảnh tấm vai gầy của ngoại lom khom gánh đôi rổ thị chín đi bán chợ chiều. Những đồng tiền bán thị ít ỏi được ngoại dành dụm, chắt chiu để mua thêm cho tôi bộ quần áo mới dự lễ khai trường.
Tôi về thăm ngoại giữa mùa thị chín. Hương thị bâng khuâng hoài niệm xa xưa. Bạn bè giờ mỗi người một ngả. Chỉ có ngoại vẫn cần mẫn vun vén, tưới chăm gốc thị già như giúp tôi gìn giữ một miền trời ký ức.