Tôi nhìn đống giày cũ đủ mọi kiểu dáng, kích cỡ xếp chồng lên nhau trong khoảng không gian nhỏ gọn và hỏi chừng xem, dạo này khách có nhiều không. Người thợ giày mau mắn: mùa này thì đỡ, bù cho mùa đông mà cô. Chừng nào còn khách là tui còn ngồi đây. Rứa mà ngồi được gần 30 năm rồi...

Câu nói nghe nhẹ tênh, ngỡ như dòng đời trôi qua cơ hồ cũng chỉ là cơn gió. Ngay cả khi ông kể về những tháng ngày cơ cực của mình khi còn phải lo chuyện ăn, chuyện học cho mấy đứa con và phụ giúp thêm cho gia đình hai bên nội ngoại, cả khi ông kể chuyện mình ngày trước, cả đêm chỉ nghĩ về một tô bún với một cục thịt mỡ thật to để ăn cho thật đã cơn thèm nhưng sáng mai ra, chỉ dám ăn một cái bánh mì chan nước vì thương mấy đứa con ở nhà. Cũng chỉ nỗi lo, nỗi thương thường trực này mà đến giờ, ông thành người không thuốc lá, không rượu chè, dù có thú thật là cafe đá thì ngày đến mấy cữ với một cái cười hiền. Ông nói, khi hý hoáy với chiếc giày, giờ tui đỡ lo hơn nhiều rồi. Con gái đầu tốt nghiệp đại học ra trường thành cô giáo đã 8 năm. Nó được Sở Giáo dục - đào tạo phân nhiệm sở vì là sinh viên xuất sắc. Đứa con trai thứ hai thì làm ở Công ty bia Huda, con bé kế nữa thì đang du học ở Nhật. Chỉ còn cậu út là đang học năm thứ nhất đại học ngoại ngữ. Con chị chịu khó, ham học nên làm gương và bảo ban được mấy đứa em - ông bảo với niềm vui của người cha trong giọng nói.
Điều làm tôi nhớ hoài là cách ông nói, rất trìu mến về vợ của mình, rằng tui may mà có vợ chịu khó, biết nghĩ và biết lo. Chuyện chi cũng cất nép, gói gắm cho chồng, cho con mà ít khi nghĩ đến bản thân mình. Nhờ rứa mà nhà vững, con cái yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Ông bảo, vợ chồng cũng như cái dũi với cái oi rứa. Mình làm được mà vợ không biết lo toan thì cũng như gió vào nhà trống. Vợ tui “hắn” ít nghĩ đến bản thân, cái chi cũng nhường nhịn phần chồng, phần con. Nhiều khi nghĩ đến vợ mà thương, lại cố ngồi sửa thêm vài đôi giày thay tấp vô vỉa hè uống vài ly rượu với bạn...
Có lẽ vì mải nói chuyện, cái dũi chuyên dụng để tạo rãnh cho đế cao su đâm vào tay ông. Vậy mà khi tôi bảo, bác dừng tay lại đi, có bông hay cái chi băng tạm kẻo nhiễm trùng, ông lại bảo, không can chi mô, chuyện thường ngày thôi mà, tôi quen rồi, chỉ sợ máu dính vào giày của cô, chùi khó ra lắm...
Chừng đó thôi mà tôi biết, mình sẽ còn quay trở lại chỗ ông khi cần.
Nguyễn An Bình