Bị cáo lại đến trước vành móng ngựa bằng “xe tù”. Cái cảnh không còn lạ gì với người vợ gầy ốm, nét mặt khắc khổ, già nua so với cái tuổi ngoài 30. Không ốm, không già, không khắc khổ sao được khi lấy chồng 13 năm thì hết hơn nửa thời gian hôn nhân ấy chồng chị đi tù. Năm 2004, khi chị sinh đứa con đầu lòng, chồng đi tù 3 năm về tội “cướp tài sản”. Thi hành án xong, về nhà “yên lành” vừa được 1 năm, vợ cũng sinh đứa thứ hai thì bị cáo lại bị TAND TP. Huế phạt 6 tháng tù về tội “trộm cắp tài sản”, 9 tháng tù về tội “cố ý gây thương tích”. Tổng hợp hình phạt là 1 năm 3 tháng tù. Ra tù, thời gian được tự do tính bằng “đơn vị” tháng, vì sau đó bị cáo lại phải liên tiếp “nhập” trại giam bởi các bản án tổng cộng 3 năm tù về tội trộm cắp. Ngoài ra, bị cáo còn bị phạt hành chính vì hành vi “làm nhục người khác” và “vi phạm trật tự an toàn giao thông đường bộ”. Lần này bị cáo lại ra tòa vì hành vi trộm cắp. Vị đại diện viện kiểm sát công bố phần nhân thân, tiền án, tiền sự của chồng cùng với ánh mắt của những người dự khán khiến vợ bị cáo xâm xoàng, ngồi không vững.

Chồng đi tù, một mình chị phải bươn chải lo toan, trên vai là gánh hàng rong, từ sáng sớm đến đêm khuya, bất kể nắng mưa, rét mướt, vừa nuôi 4 đứa con nheo nhóc vừa bới xách thăm nuôi chồng. Đó là chưa tính những lúc con đau ốm, bạc mặt lo tiền thuốc thang. Khổ vật chất một, khổ tinh thần mười, bởi chồng chị toàn phạm vào những tội khiến người đời nhìn bằng con mắt khinh khi, xa lánh. Giận chồng nhiều lắm, nhưng chị không thể bỏ. Mấy đứa con, cứ xa cha là nhớ. Đứa bé nhất còn hay khóc đòi được gặp cha. Sáng nay đến phiên tòa, trời mưa lớn quá nên chị đành gửi 2 đứa nhỏ lại. Đứa lớn đến lớp vì có buổi kiểm tra. Con gái thứ hai nhất quyết xin nghỉ học đến gặp cha. Lúc nhìn con hóng “xe tù”mà lòng chị nghẹn lại. Vậy mà...

“4 đứa con chỉ một mình vợ bị cáo lo toan nuôi nấng. Bị cáo thì liên tục phạm tội rồi đi tù. Bị cáo vô trách nhiệm với vợ với con mình quá. Bị cáo có nghĩ đến hành vi của mình sẽ ảnh hưởng xấu đến tương lai sau này của các con không...”. Vợ bị cáo giật mình nghe những lời phân tích của vị hội thẩm nhân dân, rằng sau này các con thành niên, cần cha mẹ dựng vợ gả chồng, sui gia nhìn vào “tấm gương” là người cha như bị cáo, chắc rằng người ta không khỏi e dè, đắn đo. Chị nhìn chồng đang đứng nơi vành móng ngựa. Lúc này bị cáo bối rối cúi mặt.

Có lẽ lời nhắc nhở của vị hội thẩm cũng khiến bị cáo biết giật mình. Khi hội đồng xét xử vào phòng nghị án, bị cáo ôm đứa con vào lòng, nghèn nghẹn nói với vợ, lần này “ra” sẽ gắng tu thân, không làm điều phạm pháp nữa, để vợ con bớt khổ. Vợ bị cáo rớm nước mắt. Mẹ già của bị cáo cũng rớm nước mắt. Hai người phụ nữ mừng mừng tủi tủi, hi vọng bị cáo thực hiện lời hứa, để vợ, con đỡ khổ.

TAND TP.Huế tuyên phạt bị cáo 10 tháng tù. Bị cáo phải trở về trại tạm giam. Mẹ, vợ, con bị cáo lủi thủi dắt nhau trở về nhà. Nhưng dường như nỗi khổ trong lòng họ nhẹ đi phần nào, vì một lời hứa sẽ thay đổi của bị cáo. Gia đình, người thân, chính quyền, các đoàn thể sẽ cảm thông, sẵn sàng dang rộng vòng tay giúp đỡ, nếu bị cáo chí thú làm ăn, chuộc lại lỗi lầm...

Duy Trí