Công việc lu bu rồi cũng cuốn chúng tôi vào những mối quan tâm riêng. Đôi ba lần dẫn khách đi ăn cơm Huế ở nhà hàng nơi mạn đồi mà chú làm việc, nhân viên phục vụ hay chủ nhà hàng đều nói về chú bằng một cách nói ấm áp, dù giờ làm việc của chú chỉ vào lúc sáng sớm và cuối buổi chiều. Chừng đó để tôi biết, bằng sự chăm chút và cần mẫn, chú luôn có chỗ trong lòng mọi người.

Có hôm về nhà sau buổi làm việc, tôi nghe mùi mít thơm lừng ở góc bếp, hỏi ra mới biết là chú vừa ghé cho lúc giữa sáng, cộng với một ôm chè xanh vừa cắt từ vườn nhà. Có hôm lại là một rổ măng cụt Huế vừa cữ chín. Hôm thì vài trái đu đủ hay vài nải chuối tiêu. “Ông lại mang xuống đó mẹ - con gái tôi nói – Con áy náy vì ông mang hoa quả xuống hoài nên xin gửi chút tiền mà ông không chịu nhận. Ông nói hoa trái vườn nhà, mấy đứa ưng là ông vui rồi...”.

Tôi, đôi khi thấy nhà mình thật may mắn khi có một người chú. Đương nhiên không phải vì hoa trái nhà chú luôn hiện diện trong nhà tôi theo mùa mà còn vì những lời chia sẻ, khuyên bảo ấm áp. Ngày còn ở trang trại, nể những điều chú nói mà chồng tôi cũng chừng mực hẳn khoản bia rượu. Những khi nhà có việc, khi nào chúng tôi cũng được ông bày vẽ chu đáo, thậm chí còn thay mặt gia chủ đứng ra lo đủ khoản lễ. Điều mà chú luôn nhắc, là cốt ở cái tâm mình chứ đừng bày đặt lễ bộn, vừa không đúng kiểu lại vừa lãng phí.

Hôm nọ có buổi về sớm, gặp đúng lúc chú ghé xuống nhà với một bó chè tươi, tôi ngồi nói chuyện với chú một lúc. Thấy vui vì đâu phải chuyện con gà con vịt trên nhà hay lũ heo đang chăm cho người ta mà chú còn khá thông những câu chuyện thời sự. Từ chuyện người dân bên Hộ thành hào chuẩn bị chuyển đến nơi ở mới; chuyện lũ lụt ở mạn núi phía bắc đến chuyện Đà Lạt hay Phú Quốc bị ngập lụt và xót xa chuyện rau cỏ ở Lâm Đồng bị mưa lũ vùi dập. Chú nhắc cả chuyện người dân trong xóm chú ở cũng đã bắt đầu ý thức với chuyện hạn chế chất thải nhựa và giữ gìn vệ sinh hơn, dù “ở trong một xó xã” như cách mà chú nói. Biết chú đâu có quên ai, dù có khi họ chỉ ghé trang trại hồi đó 1, 2 lần...

Hôm đó chú có ý chờ cho được vợ chồng tôi, chỉ để mời cả gia đình ghé lên nhà dự bữa giỗ ông nội của mấy đứa. “Con nhớ thu xếp lên với nhà chú nghe! Mấy đứa sẽ mừng lắm!”. Tôi nhìn ánh mắt ấm áp của chú, biết nhà mình sẽ không chối từ, vì một tình thân đã được kết nối.

Khang Nhiên