ClockThứ Ba, 20/08/2019 12:04

Tình thân

TTH - Khi cơ sở chăn nuôi của chúng tôi ngưng hoạt động, chú cũng đi tìm một công việc khác. “Để phụ giúp thêm cho vợ con” là điều mà chú bảo, nhưng tôi đồ rằng, người đàn ông không mấy cao lớn ấy không quen với việc ở không. Những ngày ở cơ sở của chúng tôi, không mấy khi thấy ông ngơi việc. Hết chăm lo cho lũ heo lại loanh quanh dọn dẹp trang trại để trồng thêm đám rau, đặt thêm vài hom cây hay vác cuốc làm vệ sinh xung quanh, chặt thêm đám củi. Trang trại ở xa khu dân cư, nhưng lúc nào cũng tinh tươm vì thế.

Gia đình tuyệt vờiChuyện vợ chồng ông bà cụ ấyNhững điều tốt đẹp

Công việc lu bu rồi cũng cuốn chúng tôi vào những mối quan tâm riêng. Đôi ba lần dẫn khách đi ăn cơm Huế ở nhà hàng nơi mạn đồi mà chú làm việc, nhân viên phục vụ hay chủ nhà hàng đều nói về chú bằng một cách nói ấm áp, dù giờ làm việc của chú chỉ vào lúc sáng sớm và cuối buổi chiều. Chừng đó để tôi biết, bằng sự chăm chút và cần mẫn, chú luôn có chỗ trong lòng mọi người.

Có hôm về nhà sau buổi làm việc, tôi nghe mùi mít thơm lừng ở góc bếp, hỏi ra mới biết là chú vừa ghé cho lúc giữa sáng, cộng với một ôm chè xanh vừa cắt từ vườn nhà. Có hôm lại là một rổ măng cụt Huế vừa cữ chín. Hôm thì vài trái đu đủ hay vài nải chuối tiêu. “Ông lại mang xuống đó mẹ - con gái tôi nói – Con áy náy vì ông mang hoa quả xuống hoài nên xin gửi chút tiền mà ông không chịu nhận. Ông nói hoa trái vườn nhà, mấy đứa ưng là ông vui rồi...”.

Tôi, đôi khi thấy nhà mình thật may mắn khi có một người chú. Đương nhiên không phải vì hoa trái nhà chú luôn hiện diện trong nhà tôi theo mùa mà còn vì những lời chia sẻ, khuyên bảo ấm áp. Ngày còn ở trang trại, nể những điều chú nói mà chồng tôi cũng chừng mực hẳn khoản bia rượu. Những khi nhà có việc, khi nào chúng tôi cũng được ông bày vẽ chu đáo, thậm chí còn thay mặt gia chủ đứng ra lo đủ khoản lễ. Điều mà chú luôn nhắc, là cốt ở cái tâm mình chứ đừng bày đặt lễ bộn, vừa không đúng kiểu lại vừa lãng phí.

Hôm nọ có buổi về sớm, gặp đúng lúc chú ghé xuống nhà với một bó chè tươi, tôi ngồi nói chuyện với chú một lúc. Thấy vui vì đâu phải chuyện con gà con vịt trên nhà hay lũ heo đang chăm cho người ta mà chú còn khá thông những câu chuyện thời sự. Từ chuyện người dân bên Hộ thành hào chuẩn bị chuyển đến nơi ở mới; chuyện lũ lụt ở mạn núi phía bắc đến chuyện Đà Lạt hay Phú Quốc bị ngập lụt và xót xa chuyện rau cỏ ở Lâm Đồng bị mưa lũ vùi dập. Chú nhắc cả chuyện người dân trong xóm chú ở cũng đã bắt đầu ý thức với chuyện hạn chế chất thải nhựa và giữ gìn vệ sinh hơn, dù “ở trong một xó xã” như cách mà chú nói. Biết chú đâu có quên ai, dù có khi họ chỉ ghé trang trại hồi đó 1, 2 lần...

Hôm đó chú có ý chờ cho được vợ chồng tôi, chỉ để mời cả gia đình ghé lên nhà dự bữa giỗ ông nội của mấy đứa. “Con nhớ thu xếp lên với nhà chú nghe! Mấy đứa sẽ mừng lắm!”. Tôi nhìn ánh mắt ấm áp của chú, biết nhà mình sẽ không chối từ, vì một tình thân đã được kết nối.

Khang Nhiên

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top