Những cánh hoa phượng đã phai màu và rơi rụng trên những con đường, từng góc phố. Mùa hè vẫn còn dài thật dài với cái nắng khắt khe như thử thách sức chịu đựng của con người. Buổi sáng, mặt trời vẫn nôn nóng đánh thức mọi thứ cỏ cây hoa lá từ rất sớm bằng những tia nắng rực lên từ một phía chân trời nhuộm những quầng mây đỏ rực. Khi người đàn ông trung niên đứng dậy, úp ly trà đã cạn xuống khay, bắt đầu đi ra chái bếp vác cuốc ra đồng làm cỏ lúa, không quên để lại một câu cảm thán nơi bậc thềm “Ngó mới sáng mà trời ri thì còn lâu mới tới mùa mưa”. Cuối tháng bảy, mùa hè vẫn còn muốn chiếm ngự đất trời xứ Huế.

Đường trở về nhà mấy hôm gió giông buổi chiều xua tan đi đám mây trên đầu, chưa bao giờ người ta buồn lòng khi thấy những cơn gió đánh đu này như vậy. Bởi mây sẽ tan, và những cơn giông tưởng như sắp tắm tưới những tán cây, ngọn cỏ bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Những ngọn gió như thế này, làm những bông hoa me xanh rơi lả tả trên lối về. Mùa này, chỉ những gốc me dẻo dai mới đâm chồi nảy lộc, thai nghén những trái me xanh để dành tới mùa Tết có món mứt me ngọt thanh đãi khách. Đường về nhà những cây me già kết vòm trên đầu, để có hôm đi xa nhà, xa Huế quá, tự nhiên lại nhớ chiếc cổng được kết bằng những tán lá me.

Một buổi chiều nơi thành phố xa lạ có đám mưa giăng mắc. Tôi nhớ về mối tình của chị. Về tô canh nấu bằng những lá me non được hái trong vườn. Ngày chị còn son, cây me trong vườn nội cũng đang vào thời kỳ mới lớn. Mùa này, khi những loại rau chua nấu canh trong vườn như lá xôn hay me đất đã khô queo vì đất sủi bụi thì cũng là lúc chị tận dụng những lá me non cho tô canh chua giải nhiệt mùa hè. Chị đãi anh món canh lá me non nấu với cá lóc làm anh nhớ mãi. Nhớ đến mấy chục năm sau khi ai nấy đã đề huề chồng vợ. Anh trở về quê hương, ghé thăm chị, nhắc về món canh ngày xưa chị nấu bằng những yêu thương chớm nở ban đầu.

Tôi nhấp ly cà phê đăng đắng. Bên ô cửa sổ trời vẫn còn mưa. Có những ngày tôi để Huế ở lại và đi, rồi bất chợt nhớ Huế quay quắt. Câu hát như vô thức cứ trở về trong đầu rồi bật lên những giai điệu tha thiết trên môi “Chợ Đông Ba xưa mình qua, lá me bay bay là đà...”. Bỗng dưng, những tán me đan xen với phượng rợp thành một hàng trước chợ Đông Ba tấp nập bán mua lại hiện ra trước mắt. Tôi nhớ mình để ý thật kỹ hàng me này từng mùa từ lúc những bông hoa me rơi xuống vào mùa hè đến những cành lúc lỉu quả vào mùa đông, hay cuối xuân những lá me rụng rơi theo gió nhuộm vàng mơ cả một góc chợ. Mười một gốc me cứ đứng đó năm này qua năm khác. Có khi những gốc cây này đã đứng đó khi tôi chưa được mẹ cha đem đến cuộc đời này. Có khi chúng chứng kiến Huế lớn lên, trưởng thành và đang trẻ lại như bây giờ.

THÚY HẰNG