ClockThứ Năm, 14/05/2020 09:50

Đừng để hối tiếc

TTH - Mới góp chuyện cùng mọi người khoảng mươi phút thì chuông điện thoại của Ngà lại reo. Chị cười quê với mọi người để thay lời “xin thông cảm” rồi ấn nút màu xanh trước khi chuyển sang một bàn còn trống trong quán để nói chuyện.

Có cả nụ cườiChuyện tình yêu!

Đó là những cuộc điện thoại của người mẹ ngoài 80 tuổi gọi cho cô con gái đã qua tuổi 40. Vẫn là những câu hỏi thăm qua lại mà chúng tôi được nghe nhiều lần, như: “Mẹ có khỏe không?”, “Hôm nay con ăn món gì?”, “Anh chị ba có khỏe không?”, “Chuyện học hành của sấp nhỏ sao rồi?”… Tưởng đã quá quen, thế nhưng mỗi cuộc gọi thường sẽ khó mà dứt được nếu chị không xin lỗi mẹ và hẹn chút nữa sẽ gọi lại. Thời gian đầu, không ít người trong nhóm tỏ ra khó chịu, bởi những cuộc gọi ấy thường làm gián đoạn câu chuyện họ đang nói với nhau vào mỗi buổi cà phê sáng; thậm chí, có lúc đang ở cao trào thì mọi người phải dừng lại để chờ Ngà nói chuyện với mẹ. Nhưng, dần dần thì mọi người không chỉ đã quen và không còn xem đó là sự phiền toái mà chính niềm hạnh phúc của mẹ con Ngà đã lan tỏa đến với từng người trong nhóm.

Ngà, người Khánh Hòa làm dâu đất Huế, mẹ chị có 8 người con. Bà thuộc diện có của ăn của để nên cũng không cần con cái phải nuôi. Ngà thường kể, cũng như nhiều người mẹ khác, niềm vui của mẹ em còn là “bòn” của đứa dư cho đứa thiếu. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao, con đều do bà sinh ra nhưng lại hợp mỗi Ngà để tâm sự.

“Mỗi ngày mẹ gọi cho em cả chục cuộc. Có chuyện mẹ vừa nói ở cuộc điện trước lại kể đầy đủ từng câu từng chữ ở cuộc gọi sau”.

Thế nhưng, Ngà cười và nói với mọi người, có những chuyện bà đã kể đến ba bốn lần rồi em vẫn vờ như mới nghe lần đầu kẻo sợ bà buồn. Nghe vậy, một vài người khen Ngà kiên nhẫn. Nhưng cũng có người lại phân tích “Chiều được mẹ già không dễ. Nhưng đó là cái phước của mình, còn hưởng được ngày nào thì phải biết trân trọng; mai mốt mẹ không còn muốn nghe cũng chẳng được”.

Cũng là một trong những thành viên của nhóm “cà phê sáng” đó. Tôi đã nhiều lần được gặp gỡ người mẹ ấy qua mạng Zalo qua sự giới thiệu của Ngà. Chỉ là bạn cùng uống cà phê với con gái mình, nhưng sau mỗi lời chào hỏi bà không quên dặn dò chúng tôi một đôi điều, lúc thì “Nhớ giữ gìn sức khỏe”,  “Đừng làm việc quá sức. Giàu nghèo có số rồi con. Quan trọng là vui”…

Không chỉ riêng tôi, sẽ thêm một vài người nữa luôn thấy xao xuyến trước tình cảm của mẹ con Ngà. Bởi, như sự phân tích của các bạn tôi; trong đời, ai cũng có lần không nhận ra phước phần của mình vì từng không chiều mẹ khi tuổi bà xế chiều với những lý do tưởng như đơn giản như “con bận rồi, không nghe mẹ nói chuyện được”, hay “mẹ ăn cơm trước đi, con đang dở tay”… Để rồi, ai cũng sẽ một lần ước ao “Giá giờ mẹ còn sống, sẽ chiều mẹ dù là chuyện nhỏ nhất”.

Có lẽ vì thế mà tôi luôn ngưỡng mộ mỗi khi nhìn Ngà cười đùa với mẹ qua màn hình nhỏ của chiếc điện thoại.

ĐĂNG VIỆT

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top