ClockThứ Ba, 26/02/2019 08:44

“Con thèm cơm của ba má!”

TTH - Bữa cơm tối được dọn giữa sân nhà. Chú tôi vui lắm. Thì con cháu lấy chồng lấy vợ rồi ra riêng, ở gần thì ít ở xa lại nhiều nên chỉ có dịp tết hay ngày kỵ giỗ mới là dịp đoàn tụ. Gương mặt chú chừng như giãn ra và thường trực nụ cười. Thím thì cứ loay hoay ra vô thêm món này món kia, chừng như lúc nào cũng sợ thiếu.

Bữa cơm gia đình và những bài học từ mẹMón ngon mệ nấuNhớ con tép riu

“Ờ còn vợ chồng thằng hai. Nó có mối chở khách đi tour nên không kịp về. Con Tư thì ở mút trên Daklak. Tao cũng trông mà hắn nói vài hôm nữa, xong cữ bón tiêu mới về được. Bây ăn đi, uống đi. Bia thằng Hai đem về mấy hôm trước đó. Kể lúc mô cũng có vài thùng trong nhà để làm đồng về hay chiều tối hàng xóm hay con cháu tới lai rai cũng vui à nghe…”. Nghe giọng, biết chú tôi vui cỡ nào. Ông đã gần 80 nhưng trông khỏe mạnh và rắn rỏi kiểu người làm nông. Giờ nhà chỉ còn mỗi hai vợ chồng già, tuổi cũng lớn nên việc đồng áng chỉ thu hẹp lại ít công đất, thửa ruộng và ao cá bên hông nhà. “Tụi nó nói ba má nghỉ ngơi cho khỏe, hàng tháng tụi con gửi tiền về ba má xài chớ đừng lọ mọ chi nữa. Nói vậy chớ không làm, tao buồn nghe con – chú quay sang nói với tôi - Chừng đó cũng đủ để lui cui hết ngày, chân tay thoải mái và đỡ thấy buồn khi vắng con vắng cháu!”.

Giọng chú rổn rảng trong bữa cơm líu ríu khi lũ nhỏ chạy quanh sân rồi thi thoảng sà vào chỗ nội, chỗ ngoại hỏi điều này, thắc mắc điều kia. Cách chú trả lời hết đứa này sang đứa khác, trìu mến và hơi tếu táo nữa làm cho cả bàn rộn rã hẳn. “Ui cha có khi tụi hắn hỏi ba cái trên trời dưới đất nên cứ nói dzậy cho xong. Mà lũ chúng có khi hỏi cắc cớ lắm, mình nghĩ không ra à nghen…”. Chú nói và cười xuề xòa.

Giữa bữa, có tiếng chuông điện thoại. Chú a lô rồi đặt nó dựa nghiêng trên chén nước. Trên màn hình là nụ cười của cô Tư qua facetime. “Nhà mình đông dzui hén – Tư nói - Ủa có cả anh chị Bảy dzô hả? Anh chị ở chừng nào dìa…? Má, sao hổng ăn đi mà cứ ngó con hoài vậy? Con vừa dọn dẹp xong. Ba con nó đang hát karaoke ở ngoải đó. Cơm nhà mình ngon quá…! Ước chi có con ở đó lúc này”.

Tôi thấy thím hơi quay nghiêng người khi giọng chú cất lên: “Ừa bây coi chừng nào về đi kẻo má mầy bả trông. Cả tao nữa…”. Như để giấu đi điều gì, chú lại ngó sang vợ chồng tôi và bảo “trước chú toàn dùng cái điện thoại cùi bắp không hà. Rồi thằng út sắm cho cái điện thoại mới. Con Năm nối mạng 3G, 4G chi đó rồi bày cách chú nhận cuộc gọi, thấy hình mấy đứa với sắp nhỏ luôn nên cũng đỡ... Nhưng nhớ sắp xếp mà dìa nghen con – chú nói với vào điện thoại – Tao trông tụi bây quá trời!”.

 “Dạ con đặt vé rồi, hai hôm nữa là con có mặt ở nhà. Con thèm cơm của ba má thiệt chứ hổng phải ngó qua màn hình vậy đâu…”.

Nhi Lê

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Return to top