“Bạn sẽ thế nào nếu chỉ cao nửa mét, suốt ngày ngồi xe lăn và tay không thể bấm điện thoại?”. Câu hỏi ấy của một cô gái đặc biệt có tên Huyền Huyền đã chạm đến trái tim của biết bao người.
Đó là một cô gái khuyết tật tôi tình cờ gặp khi lang thang trên mạng. Hôm ấy, Huyền Huyền kể câu chuyện về cuộc đời của mình. Một cô bé được sinh ra với cơ thể không lành lặn. Thương con, người mẹ nghèo ấy đã làm mọi thứ để Huyền có thể sống sót. Trải qua biết bao cuộc phẫu thuật miễn phí nhờ các nhà hảo tâm tài trợ, cuối cùng, em đã có được khuôn mặt dễ nhìn hơn, đôi tay bớt co quắp và đôi chân nhỏ xíu có thể xỏ được vào giày.
Không khuất phục số phận, cô gái ấy đã thi đỗ vào khoa công nghệ của một trường đại học, ra trường, có việc làm để tự nuôi mình và giúp đỡ cha mẹ. Với hành trình đẹp ấy, cô trở thành người truyền cảm hứng.
Bây giờ, mỗi ngày, tôi thường dành thời gian để ghé một chút vào trang facebook của cô gái có nickname Huyền Huyền ấy. Không dính mắc vào vẻ bề ngoài không bình thường của mình, tôi đã nhận được từ nụ cười lạc quan và những câu chuyện thú vị của em thật nhiều năng lượng. Khi thì em diện một chiếc váy mới, tự thưởng cho mình một cuộc tụ họp, ra bờ sông ngắm cảnh sau một dự án hỗ trợ các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Khi thì tặng mẹ chiếc bánh sinh nhật xinh xắn. Khi thì tự nấu cho mình bữa tối bằng đôi tay không bình thường của mình...
Lý giải những ngày an nhiên vui sống ấy, em đã kể về những năm tháng phải nhiều lần nằm trên bàn mổ, lịm vào cơn đau và nỗi tuyệt vọng. Sau những cơn lịm ấy, em bảo, động lực để em gượng dậy là khi mở mắt tỉnh lại, được thấy nụ cười mừng rỡ long lanh nước mắt của mẹ và nắng rực rỡ ngoài kia. “Ngoài kia nắng thật đẹp. Mình không thể cứ nằm mãi ở đây”. Niềm yêu sống ấy đã giúp Huyền Huyền vượt qua được khổ đau mà cô bảo: Cảm ơn những bất hạnh đã cho tôi cơ hội để trưởng thành.
Cảm phục câu chuyện vượt lên số phận để sống có ý nghĩa của cô gái nhỏ bé ấy, tôi lại thấy lòng mình nhói đau, khi nhớ về cái chết trên sông Sài Gòn của nam sinh viên quê Bình Định cách đây chưa lâu. Chàng trai lành lặn khỏe khoắn ấy với khát khao vượt nghèo đã cố gắng học để đỗ đại học. Cánh cửa mơ ước ngỡ như đang rộng mở thì em lại chọn đến cái chết.
Chia sẻ trên trang facebook cá nhân, một nhà giáo đã ước, giá như chàng sinh viên trẻ ấy có dịp đến những trại trẻ mồ côi, có những em nhỏ tàn tật không cha mẹ. Giá như em một lần đến với những bệnh nhi ung thư đang ngày đêm vật lộn với bệnh tật, đau đớn để giành lấy sự sống... Em sẽ cảm nhận được mình đã may mắn biết chừng nào.
Tự lòng mình, tôi cảm thấy biết ơn những con người thật nhiều nghị lực như cô gái có cái tên dễ thương Huyền Huyền ấy. Đâu chỉ vượt lên chính mình để giành lấy sự sống, với câu chuyên cảm động và thật đẹp về hành trình vượt lên số phận nghiệt ngã để sống có ích, em chính là bầu trời đầy nắng, chiếu rọi vào những góc khuất yếu đuối, tối tăm, vị kỷ, độc ác...ẩn náu dưới lớp bọc của những con người lành lặn, đã tự cho phép mình đòi hỏi quá nhiều vào những mưu cầu...
TIỂU MUỘI