ClockThứ Năm, 17/08/2023 13:27

Niềm vui lao động

TTH - Mệ tôi năm nay 85 tuổi. Một buổi sáng thức dậy, mệ chợt thấy trong người uể oải, hai chân đau nhức, không thể bước ra khỏi giường nổi. Bác sĩ đến nhà khám và chẩn đoán mệ bị chèn dây thần kinh ở bắp chân, phải thực hiện lộ trình châm cứu hai tuần. Mọi người thay phiên nhau chăm sóc, đem quần áo, chậu rửa mặt, kem đánh răng,… đến tận giường cho mệ. Nhưng không quen bị “mất tự do”, mệ thở dài: “Khổ con chưa nạ!”, “Khi mô mạ khỏe lại hè?”. Mọi người động viên, bảo người già ai mà chẳng thế nhưng mệ vẫn không an lòng.

Để gia đình là tổ ấm

leftcenterrightdel
 

Ngày đầu tiên, mệ tôi nằm buồn bã trên giường, miệng lẩm nhẩm đọc kinh, cầu trời khấn Phật cho đôi chân chóng khỏi, mệ ứa nước mắt, lo sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho con cháu. Sau ít ngày, tình hình khả quan hơn, tấm lưng còng 90 độ chẳng cần dùng đến sức đỡ của chiếc gậy lọ mọ đi xuống nhà vệ sinh tự đánh răng, rửa ráy khiến chúng tôi hoảng hồn phải vừa năn nỉ vừa “dọa nạt” mệ: “Mệ ơi, tội bọn con quá, mệ ngồi yên đó để bọn con làm, mệ đi rứa lỡ bổ thì răng”.

Ông nội tôi mất khi còn trẻ, mệ một tay nuôi ba người con ăn học nên cái tinh thần độc lập, mạnh mẽ của người phụ nữ đơn thân đã ăn sâu vào tiềm thức của mệ. Mệ đi nương, làm rẫy, cấy ruộng, không nề hà bất cứ công việc nặng nhọc gì. Tôi còn nhớ hình ảnh mệ đội chiếc nón lá, quần xăn đến gối, hai thúng khoai, sắn kĩu kịt trên vai, mái tóc dày búi cao gọn ghẽ. Những đêm ở làng quê yên ả, tôi được mệ kể cho nghe về những năm tháng tuổi trẻ, những vùng đất mệ đã đi qua, những vất vả nhọc nhằn từ thuở thiếu thời của mệ. Tôi cũng học được nhiều từ nếp sinh hoạt điều độ của mệ, giờ nào việc nấy, giờ nào thức nấy, dù đôi khi khá cứng nhắc đúng kiểu người cao tuổi.

Nhờ trời thương, sau hai tuần điều trị, mệ tôi đi lại bình thường dù không được mạnh như trước, tâm trạng cũng vui vẻ và phấn chấn hơn. Mệ lại bắt đầu nhịp sống cũ… Ở xóm tôi có một mệ cũng đã ngoài 80, lưng còng và dáng người còn thấp bé hơn mệ tôi. Vài ngày một lần, mệ đẩy chiếc xe “tự chế” đến khu chợ gần nhà mua đồ ăn cho cả gia đình. Đó là chiếc xe được “thiết kế” đặc biệt vừa tầm cho mệ, bên trên đặt chiếc giỏ đi chợ bằng nhựa màu đỏ, cọc cạch nhưng đã gắn bó cùng mệ suốt mấy năm nay. Từ nhà mệ đến chợ khá gần, chừng 400 - 500m, nhưng đối với người già đó là một khoảng cách không hề nhỏ. Mệ bước đi chậm rãi và đầy kiên nhẫn, mọi người trong xóm trông thấy mệ đều lễ phép nhường đường. Chiếc xe của mệ luôn nổi bật giữa khu chợ, mệ mua đồ gì hơi nặng đều được các o, các dì bán hàng nhiệt tình giúp bỏ lên xe.

Ngày trước, tôi từng có suy nghĩ, người già nên được nghỉ ngơi hoàn toàn sau một cuộc đời cống hiến cho gia đình và xã hội. Sau này tôi nhận ra, được làm việc sẽ khiến họ vui vẻ, cân bằng và cảm thấy mình có giá trị hơn. Chỉ mong các mệ chú ý lượng sức, giữ gìn sức khỏe để sống thật lâu bên con cháu!

Thục Đan
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Điểm tựa cho lao động nữ

Từ những mô hình hay, cách làm sáng tạo của đội ngũ cán bộ nữ công, đời sống vật chất tinh thần cũng như quyền lợi của lao động nữ được quan tâm, chăm lo.

Điểm tựa cho lao động nữ
Mở cửa huyền thoại

Chân ướt chân ráo đi dạy, tôi được chia chủ nhiệm lớp 8C cùng cái thông báo “khuyến mãi” năm nay trường sẽ tổ chức hội trại hai ngày hai đêm. Ôi, tôi phát hoảng. Một nàng hậu đậu làm sao lo ăn uống cho gần 40 cái “tàu há mồm”, nhưng chuyện tôi hoang mang hơn là làm cổng và lều trại. Vùng lõm nhỏ bé và hiu hắt này nắng hãi hùng lắm. Bắt đầu từ cuối xuân, cái nóng ở đây chắc chỉ em em Hỏa Diệm Sơn chút thôi.

Mở cửa huyền thoại
Mâm giỗ kiểu Huế trên đất Tây Nguyên

Tôi có bà o theo chồng lên Tây Nguyên lập nghiệp từ những năm 1950, lang thang đây đó rồi dừng lại ở Đạt Lý - Buôn Mê Thuột. Chiến tranh và cơm áo gạo tiền, rồi nối tiếp là những nhọc nhằn của một thời bao cấp khiến o và gia đình biền biệt tin tức nhau suốt mấy chục năm, chẳng biết còn mất, sống chết thế nào.

Mâm giỗ kiểu Huế trên đất Tây Nguyên
Ngồi nghe biển hát

Máy bay hạ cánh vào buổi chiều chập choạng. Những thảm cây xanh được nhuộm đỏ theo màu hoàng hôn. Chỉ lát nữa thôi, màn đêm sẽ nuốt trọn khoảng không này.

Ngồi nghe biển hát
Bác sĩ trẻ Nguyễn Văn Anh - Hạnh phúc từ vượt khó

Tôi gặp Nguyễn Văn Anh khi anh tham gia hiến máu và tiểu cầu lần thứ 48. Hôm ấy, Văn Anh hiến tiểu cầu cho bệnh nhân sốt xuất huyết nặng, mà đến thời điểm anh nhận được tin báo, nếu không có tiểu cầu thì bệnh nhân chỉ sống thêm được 9 giờ. Đôi mắt sáng và nụ cười hiền lành, thông minh, nhân hậu là ấn tượng đầu tiên của Văn Anh với người gặp mặt.

Bác sĩ trẻ Nguyễn Văn Anh - Hạnh phúc từ vượt khó

TIN MỚI

Return to top