ClockThứ Ba, 25/06/2019 09:48

Thương...

TTH - Xế chiều, vợ chồng tôi ghé thăm nhà ông. Đường ven sông vắng. Nắng đến nỗi đứng luôn cả gió. Huế đang trong những ngày nóng nhất. Chừng như mọi thứ đều khô kháp đi.

Trưởng thành

Tôi vẫn thường chào ông khi gặp ở đầu ngõ. Ông bà chuyển về đấy, cùng với vợ chồng hai đứa con và mấy đứa cháu. Căn nhà trọ vốn dành cho sinh viên, chật hẹp, nhưng có vẻ không là vấn đề gì với người đã quen lam lũ. Mà kể từ khi có những người khách mới, khoảng sân nhỏ đã trở nên chộn rộn hơn. Nó làm góc không gian đó trở nên vui vẻ hơn với những chiếc ghế luôn được đặt trước hiên nhà, tíu tít tiếng con trẻ và giọng ông, giọng bà…

Nhà ông ở tít trong một con ngõ sâu, quá chợ Thủy Bằng một đỗi. Con đường cũng đã khác thời gian trước, khi mà tôi còn lọ mọ đi tác nghiệp khắp chốn. Giờ thì nơi này đã nhiều nhà xây hơn, dù vẫn còn những vườn bưởi, thanh trà đang mùa nuôi quả. Những dãy chè tàu xanh ngắt quãng. Đôi chỗ bụi mù lên vì đường bằng bê tông vẫn chưa về đến. Cuối con đường ấy, là nơi chúng tôi dừng lại.

Ông kể, xây được ngôi nhà này gần chục năm rồi, đến giờ vẫn chưa sơn được. Vài ngày nữa, tranh thủ lúc giao xe phở lại cho hai đứa con đứng bán, ông sẽ trở lên để dựng cái mái hiên, dọn lại con đường vào nhà. “Việc ni mền (mình) phải lo thôi – ông nói – vợ chồng đứa con trai đầu của tui đang ở, nhưng tụi hắn còn cực, suốt ngày lụi cụi soi trầm cho người ta cũng mới chỉ lo đủ ăn cho hai đứa nhỏ. Mà mền còn lo được chi thì lo, không phải không mong con cháu đỡ đần nhưng nhìn con cháu rứa, ai nỡ…”

Tôi nghe sự bao dung trong giọng ông. Phần vì câu chuyện trước đó trên xe ông kể, nghe nhiều điều thấy thương. 16 năm ông bà bám vào xe phở, kiếm một chỗ bên lề đường làm kế sinh nhai và nuôi 6 đứa con “ra ràng”. Ngay cả chuyện về xóm tôi thuê chỗ trọ, không phải ông bà lo cho mình nữa mà để có thêm thu nhập hàng ngày lo cho hai đứa con, một trai một gái và cả mấy đứa cháu. Ông kể hôm qua được khách, xong hàng lúc 9h30 và được về nghỉ sớm. Hỏi, ông nói ngày mô cũng bán chừng trên 200 tô phở, kiếm chừng 500 ngàn đồng. Hỏi sao ông không bán thêm ít nữa, ông bảo chừng nớ là đủ rồi. Về nghỉ ngơi rồi lo cho ngày tiếp. “Tui nói thiệt với cô, bán thêm cũng được, bán đắt một chút cũng được, nhưng như rứa không bền lâu. Vợ chồng tui giữ nguyên giá, nguyên chất và mang đến sự hài lòng cho người ta nhất. Lấy số nhiều làm lãi, ít mà bền lâu cô à… Khách giờ cũng đã quen mặt, quen chỗ và quen vị”.

Trong câu chuyện nhẩn nha lúc đó, ông kể đã “sắm” được một mảnh đất mạn Hương Sơ cho con trai thứ. Ông bà cũng cho luôn 300 triệu đồng cho cậu trai khi dựng nhà. Cậu con trai cả thì cứ ở cái nhà trên Thủy Bằng. Giấy tờ ông vẫn giữ. Khi mô về với ông mệ rồi “hay chắc”. “Thương con chớ cô, nhưng mình phải làm răng để tụi hắn biết lo, biết thân biết phận và sống có trách nhiệm”.

Tôi nhớ điều ông vừa nói, và thấy thương đến tần ngần khi nhìn cách mà người đàn ông hơn 65 tuổi cúi xuống, khơi lại đám củi cho lửa bùng lên dưới xe phở. Hai chữ trách nhiệm nghe nặng vậy mà có khi lại nhẹ hều trong một cử chỉ, dài đến hàng năm.

Ngân Hạnh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top