Chúng ta dễ phụ thuộc vào một điều gì đó trong cuộc sống này. Vào người chồng, vào người vợ, vào sếp, vào khách hàng… Đó là một phép tính có tỉ lệ thuận, khi sự phụ thuộc càng nhiều thì nỗi đau lại càng lớn. Giống như một cây tầm gửi phụ thuộc vào thân chủ và khi thân chủ chết đi, nó cũng không còn nơi đeo bám.
Không ai không có những nỗi buồn riêng. Tôi có, bạn có. Cuộc sống là liên tiếp những nút thắt, có chuyện nhỏ và có chuyện lớn, chỉ khác ở cách nhìn nhận và vượt qua. Nhưng sau cuối, tin vào một niềm vui sống chính là lý do để chúng ta tồn tại và hy vọng.
Cuộc sống này có biết bao điều thú vị khác dành đến cho mỗi người. Căn bếp là một nơi như thế. Bạn có thể biến tấu biết bao thể loại từ các nguyên liệu nấu ăn. Hay như cái trò thêu thùa từ kim và chỉ, bạn có thể lấy đó làm tiêu khiển khi sở hữu một chiếc áo có bông hoa làm điểm nhấn hay một chiếc khẩu trang đặc biệt hơn bình thường… Và cách mà tôi đang vun vén mỗi ngày cho bản thân là việc đi sâu vào thế giới của những bài hát được phổ từ thơ. Có rất nhiều thứ tôi có quyền làm trong thế giới của niềm vui thú đó. Tôi có thể đưa ra “top” những tác giả phổ thơ xuất sắc qua sở thích và cảm nhận của chính mình. Hay như tôi đi tìm xem, đâu là bài thơ được nhiều nhạc sĩ “nhòm ngó” nhất.
Như bài “Màu tím hoa sim” của nhà thơ Hữu Loan, có rất nhiều nhạc sĩ tìm đến và phổ thành những bài hát nổi tiếng. Có thể kể đến như “Áo anh sứt chỉ đường tà” (Phạm Duy); “Những đồi hoa sim” (Dzũng Chinh); “Chuyện hoa sim” (Anh Bằng); “Màu tím hoa sim” (Duy Khánh); “Tím cả chiều hoang” (Nguyễn Đặng Mừng), “Tím cả rừng chiều” (Thu Hồ)… Hay như khi biết được bài hát “Cơn bão nghiêng đêm” (nhạc Thanh Tùng) đến từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Tế Hanh thì tôi rất đỗi ngạc nhiên. Bởi cái bài hát tôi nghêu ngao từ lâu chợt biết hình hài trước đó là một bài thơ. Thỉnh thoảng, tôi cũng thử tự mình tạo ra giai điệu từ các bài thơ đã biết. Dĩ nhiên, tôi không nói về chuyện các bài thơ phổ nhạc ở đây, nhưng việc tìm một thú vui không hề khó, nó ở quanh ta, bất cứ lĩnh vực nào, bất cứ chi tiết nào trong một lĩnh vực đều tạo thành đề tài cho bạn.
Thật khó có được niềm vui chung nếu không đi từ niềm vui riêng mà ra. Hãy thử một lần bước chân ra khỏi vấn đề đang gặp phải và ngắm nhìn những gì xung quanh, một thế giới đẹp tươi vẫn sẵn lòng trao đến bạn. Và cả khi, vấn đề đó không thể có kết quả tốt đẹp thì những niềm vui bạn xây cho chính mình vẫn ở đó để bạn tiếp tục bồi đắp, vui lấy và yêu mến.
Tôi đã nhiều lần thay đổi công việc, nhưng xuyên suốt mọi thời điểm tôi nhớ mình cần hát một ca khúc, ngẫm lấy lời và tìm ra điều thú vị sau những câu chữ. Đó cũng là một công việc dù không tạo ra những thứ như cơm ăn, áo mặc nhưng nó mang đến cho tôi một tinh thần trong trẻo sau những áp lực của cuộc sống, của công việc. Tôi gọi đó là niềm vui tự thân. Nhờ có nó, tôi biết yêu lấy chính mình - cũng là cách để yêu thêm cuộc đời.
Yên Thường