ClockChủ Nhật, 02/06/2024 12:01

Yêu thương giản đơn

TTH - Tôi thường ngồi làm việc ở quán cà phê nhỏ bên trong Thành Nội, nơi đây mỗi sáng thường đón hai vị khách đặc biệt. Đó là đôi vợ chồng đã ngoài tám mươi tuổi. Người chồng có dáng đi tập tễnh do di chứng của một lần tai biến, còn người vợ bị điếc nhẹ. Họ thường đến quán uống cà phê sau khi hoàn thành cuốc đi dạo bộ mỗi buổi sáng.

Đủ yên sẽ ấm

 

Quán có giàn hoa tử đằng phủ xanh mái hiên nhỏ. Mùa hè nắng chói, nhưng chỉ cần nhìn những chùm hoa tử đằng tím rịm đung đưa trong gió là thấy lòng mát rượi. Quán có chiếc ghế gỗ đặt bên dưới giàn hoa. Chỗ ngồi sát hàng rào thấp lè tè bằng gỗ có thể nhìn sang con hẻm nhỏ bên kia đường. Từ nơi đó, cứ đúng 8 giờ sáng là thấy đôi vợ chồng già xuất hiện. Ông cụ lúc nào cũng cầm tay bà, chầm chậm dẫn vợ băng qua con đường tấp nập xe để đến quán cà phê.

Tôi thích cách ông đi bên trái bà, qua nửa bên kia đường thì đổi sang đi bên phải để chắn xe cho vợ. Thích cách ông khuấy cà phê cho vợ, đợi bà uống xong ngụm đầu tiên rồi háo hức hỏi bà với đôi mắt lấp lánh của tuổi già: “Cà phê sáng nay ngon không bà?”. Thích cả cách ông nghiêng người nói gần phía tai bà với âm thanh vừa đủ để bà nghe thấy. Ông nói bà bị điếc, nói nhỏ bà sẽ không nghe, nhưng nói lớn tiếng âm thanh bị vang, bà cũng không nghe thấy. Tôi thích nụ cười rạng rỡ của bà cụ cho dù đã khuyết mấy chiếc răng. Nụ cười đầy ắp sự bình yên, hạnh phúc của tuổi già.

Nụ cười ấy, tôi cũng từng gặp trong bệnh viện, khi nhìn ông lão loay hoay chăm vợ bệnh. Bà cụ nói với tôi rằng, con cái đứa nào cũng muốn vào chăm mẹ, nhưng đều bị ông đuổi về vì không yên tâm. Lúc con trai chở bà đi viện, ông nhất quyết ngồi phía sau xe để đỡ lưng cho bà. Nếu không chở ông theo, ông “dọa” sẽ bắt xe ôm đi. Bà cụ kể với giọng đầy bất lực, nhưng miệng lại móm mém cười hạnh phúc. “Mấy đứa tụi nó, sao chăm bà bằng tui được. Tụi nó có biết chỗ mua cháo hợp ý bà đâu. Mua cơm cũng không đúng món bà thích. Tui chăm cho bà nhanh khỏe, mới mau về nhà được”. Ông cụ leo mấy bậc cầu thang vào phòng, tay xách theo hộp cơm vừa mua về cho vợ, nghe thấy bà phàn nàn liền giải thích.

Ông nói rằng, tuổi già rồi, ai cũng vào ra bệnh viện như cơm bữa. Ông đi theo vào viện chăm bà, đến các khoa, các phòng trong bệnh viện ông đều quen đường đi nước bước. Các hàng quán mua thức ăn trong ngoài bệnh viện ông cũng thuộc nằm lòng. Chỉ cần bà muốn gì, một lát sau, đã thấy xuất hiện trên kệ tủ bệnh viện.

“Tôi nói để con cái vào chăm, cả người ta nhìn vào lại đánh giá mình. Nói con cái mình không lo cho cha mẹ, tội tụi nhỏ chứ phải không o? Nhưng ông bảo, ai nói gì kệ người ta”. Bà cụ phân trần. Ông năm nay 83 tuổi, còn bà 81. Ở tuổi về chiều, họ vẫn tìm thấy niềm vui khi được chăm sóc lẫn nhau. Tôi nhớ mãi ông cụ ấy nói với tôi rằng, niềm vui tuổi già, đó là may mắn người bạn đời vẫn còn bầu bạn bên cạnh, cùng nhau đi hết quãng đường ngắn ngủi còn lại. Được nấu cho nhau bữa cơm nóng ấm, được cùng ngồi bên nhau uống tách trà lúc sớm mai, hay cùng dắt tay nhau đi dạo lúc chiều tà. Chỉ vậy thôi mà thấy cuộc sống đủ đầy hạnh phúc.

Tôi chợt nhớ những lời phàn nàn của mẹ khi chăm ba, hối thúc ba ăn chén canh lúc còn ấm nóng, hối ba uống viên thuốc cho đúng giờ, dẫu có khi họ vẫn cằn nhằn về nhau lúc con cháu ghé chơi... Nhưng tôi luôn thích nụ cười, ánh mắt của họ lúc nhìn nhau, như muốn nói rằng, hạnh phúc nhiều lúc rất giản dị, đó là được may mắn đồng hành cùng nhau lúc xế chiều.

Tiểu Yến
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên

TIN MỚI

Return to top