ClockThứ Ba, 30/11/2010 05:18

Ngược đường dã quỳ

TTH - Mưa như dọa người bằng sự bất an bởi cái ào ào dữ dội, rồi nguôi đi ngay sau non tiếng đồng hồ. Đường lên Tây Nguyên rộng vì vắng xe. Có lẽ vì thế mà chàng lái xe trẻ có thể vừa bẻ vô lăng, vừa hát...

Qua khỏi một ngã ba thuộc tỉnh Daklak, đã là Phú Xuân. Tôi đã không hề biết rằng, tuyến đường ấy lại chạy qua ngay trung tâm xã, nơi mà cách đây hơn 20 năm, mình đã trú chân đến gần cả tháng trời trong chuyến thực tập non dại đầu tiên. Lâu quá, nên không còn có thể nhận vì bao thay đổi. Nhưng cái chỉ “thuộc tính” Huế nơi cao nguyên mênh mông này thì chắc hẳn là đích xác, không chỉ là tên gọi, không chỉ là giọng Huế vọng lên nhiều hơn mà chính là những hàng chè tàu đều đặn và thẳng tắp khá nhiều bên đường...

Con đường ngược nắng. Đã bắt đầu dã quỳ với màu rực vàng trên các ngọn đồi. Với tôi, dã quỳ không còn là sự đánh thức ngỡ ngàng ban đầu mà vàng, nồng ấm như người quen cũ. Vẫn ngằn ngặt trong gió và trải vào mênh mang. Không còn bỡ ngỡ, không còn lạ lẫm, nhưng chưa hẳn đã là điều quen thuộc, dã quỳ vẫn cứ là một cảm giác vừa đầy chật lại vừa chơi vơi. Vừa thành thực lại vừa mơ hồ. Vừa tin cậy lại vừa như có điều chi ngần ngại...
 
Thế nên tôi mới ngược đường dã quỳ.
 

 
 
Nhưng thú thật là cho đến giờ này, vẫn chưa hiểu thêm được nhiều sau cái ngờm ngợp rực vàng kia...
 
Không thể biết nhiều và có lẽ, chẳng cần hiểu sâu về những tính cách Pleiku trộn lẫn trong một chiều chộn rộn, tôi chọn đêm cho một vòng dạo ngắn. Trong những quầng sáng ấm áp của phố, vẫn cứ thấy buồn cười vì những bộc lộ có vẻ như rất thơ trẻ vừa gặp. Điều này, dường như đã không hề có cả trong ký ức dã quỳ...
 
Có một chiếc mặt nạ gỗ, vừa láu lỉnh, lại vừa dữ dội, vừa thân thiện lại vừa xa cách mà ai đó đã gửi tôi như một món quà Tây Nguyên trong căn phòng khách sạn. Cái mặt nạ lúc ấy hình như cũng nhìn tôi với một cái nheo mắt và làm tôi phì cười.
 
Hình như người ta không hề cắm dã quỳ vào bình, phải không chị? Một phóng viên trẻ cùng đi trong chuyến rong ruổi kỳ này hỏi, rồi tự mình trả lời ngay sau đó rằng, nếu thế thì còn gì là dã quỳ. Lúc ấy đã là buổi sáng. Dã quỳ vẫn ngút ngát dại vàng bên đường...
 
Cái màu vàng miên man trong một chuyến ngược đường.
 
Hạnh Nhi
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Ra mắt sách “Hàm Nghi - Hoàng đế lưu vong, nghệ sĩ ở Alger”

Buổi Tọa đàm ra mắt sách “Hàm Nghi - Hoàng đế lưu vong, nghệ sĩ ở Alger” với sự tham gia của tác giả, diễn giả Amandine Dabat - TS. Lịch sử Nghệ thuật, hậu duệ đời thứ 5 của vua Hàm Nghi, diễn ra ngày 5/11, tại Nhà hát Duyệt Thị Đường, Đại Nội Huế.

Ra mắt sách “Hàm Nghi - Hoàng đế lưu vong, nghệ sĩ ở Alger”
Có “Một mùa thu chưa xa” rất riêng của Trần Vĩnh Thịnh

Họa sĩ xứ Huế - Trần Vĩnh Thịnh đã đưa triển lãm “Một mùa thu chưa xa” của mình đến với công chúng yêu nghệ thuật TP. Hồ Chí Minh. Triển lãm khai mạc chiều 3/11 tại không gian Maii Art Space (72/7 Trần Quốc Toản, quận 3, TP. Hồ Chí Minh).

Có “Một mùa thu chưa xa” rất riêng của Trần Vĩnh Thịnh
Bên ngoài ô cửa có mây bay

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cả người Trúc toát hết mồ hôi lạnh. Cô đưa tay giật chiếc khăn trùm vướng víu trên đầu. Từng giọt mồ hôi túa ra như hạt đậu trên chiếc đầu không còn một sợi tóc của Trúc.

Bên ngoài ô cửa có mây bay
Đóa quỳnh hương của ca Huế

Đã thành thông lệ, vào mỗi tối thứ ba hàng tuần tại Câu lạc bộ (CLB) Ca Huế thính phòng 25 Lê Lợi thuộc Trung tâm Văn hóa, Thông tin và Thể thao Thừa Thiên Huế, nghệ nhân ưu tú (NNƯT) Quỳnh Hoa lại đến sớm để xông một lư trầm nhỏ trên vuông chiếu thính phòng trước giờ biểu diễn. Đó là hình ảnh thân thương và quen thuộc của NNƯT Quỳnh Hoa trong lòng những thành viên CLB và khách tri âm.

Đóa quỳnh hương của ca Huế
Return to top