ClockThứ Ba, 30/11/2010 05:18

Ngược đường dã quỳ

TTH - Mưa như dọa người bằng sự bất an bởi cái ào ào dữ dội, rồi nguôi đi ngay sau non tiếng đồng hồ. Đường lên Tây Nguyên rộng vì vắng xe. Có lẽ vì thế mà chàng lái xe trẻ có thể vừa bẻ vô lăng, vừa hát...

Qua khỏi một ngã ba thuộc tỉnh Daklak, đã là Phú Xuân. Tôi đã không hề biết rằng, tuyến đường ấy lại chạy qua ngay trung tâm xã, nơi mà cách đây hơn 20 năm, mình đã trú chân đến gần cả tháng trời trong chuyến thực tập non dại đầu tiên. Lâu quá, nên không còn có thể nhận vì bao thay đổi. Nhưng cái chỉ “thuộc tính” Huế nơi cao nguyên mênh mông này thì chắc hẳn là đích xác, không chỉ là tên gọi, không chỉ là giọng Huế vọng lên nhiều hơn mà chính là những hàng chè tàu đều đặn và thẳng tắp khá nhiều bên đường...

Con đường ngược nắng. Đã bắt đầu dã quỳ với màu rực vàng trên các ngọn đồi. Với tôi, dã quỳ không còn là sự đánh thức ngỡ ngàng ban đầu mà vàng, nồng ấm như người quen cũ. Vẫn ngằn ngặt trong gió và trải vào mênh mang. Không còn bỡ ngỡ, không còn lạ lẫm, nhưng chưa hẳn đã là điều quen thuộc, dã quỳ vẫn cứ là một cảm giác vừa đầy chật lại vừa chơi vơi. Vừa thành thực lại vừa mơ hồ. Vừa tin cậy lại vừa như có điều chi ngần ngại...
 
Thế nên tôi mới ngược đường dã quỳ.
 

 
 
Nhưng thú thật là cho đến giờ này, vẫn chưa hiểu thêm được nhiều sau cái ngờm ngợp rực vàng kia...
 
Không thể biết nhiều và có lẽ, chẳng cần hiểu sâu về những tính cách Pleiku trộn lẫn trong một chiều chộn rộn, tôi chọn đêm cho một vòng dạo ngắn. Trong những quầng sáng ấm áp của phố, vẫn cứ thấy buồn cười vì những bộc lộ có vẻ như rất thơ trẻ vừa gặp. Điều này, dường như đã không hề có cả trong ký ức dã quỳ...
 
Có một chiếc mặt nạ gỗ, vừa láu lỉnh, lại vừa dữ dội, vừa thân thiện lại vừa xa cách mà ai đó đã gửi tôi như một món quà Tây Nguyên trong căn phòng khách sạn. Cái mặt nạ lúc ấy hình như cũng nhìn tôi với một cái nheo mắt và làm tôi phì cười.
 
Hình như người ta không hề cắm dã quỳ vào bình, phải không chị? Một phóng viên trẻ cùng đi trong chuyến rong ruổi kỳ này hỏi, rồi tự mình trả lời ngay sau đó rằng, nếu thế thì còn gì là dã quỳ. Lúc ấy đã là buổi sáng. Dã quỳ vẫn ngút ngát dại vàng bên đường...
 
Cái màu vàng miên man trong một chuyến ngược đường.
 
Hạnh Nhi
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Nhiều tác phẩm về tinh thần cách mạng tuổi trẻ giành giải cuộc thi "Trang sách thay đổi đời tôi"

Sáng 23/12, tại Hà Nội, Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam tổ chức Lễ trao giải Cuộc thi viết “Trang sách thay đổi đời tôi” và Cuộc thi video clip với chủ đề “Lịch sử Việt Nam” năm 2024. Theo đó, nhiều giải cao của Cuộc thi viết trên đã được trao tặng các tác phẩm "kinh điển" về tinh thần cách mạng của người trẻ như "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" hay "Thép đã tôi thế đấy".

Nhiều tác phẩm về tinh thần cách mạng tuổi trẻ giành giải cuộc thi Trang sách thay đổi đời tôi
Chuyển địa điểm tổ chức chương trình nghệ thuật Countdown Huế 2025

UBND TP. Huế vừa thông báo thay đổi địa điểm tổ chức chương trình nghệ thuật Countdown - Chào năm mới 2025 (Countdown Huế 2025 - Một Kỷ nguyên mới), đồng thời thông báo Countdown Huế 2025 sẽ là điểm cầu trực tiếp trên sóng VTV chào đón năm mới 2025 cùng với các điểm cầu Hà Nội - TP. Hồ Chí Minh - Hải Phòng.

Chuyển địa điểm tổ chức chương trình nghệ thuật Countdown Huế 2025
Món quà đêm giáng sinh

Trên đường không khí Nô-en rộn ràng, những cây thông Nô-en được trang trí bắt mắt, các cửa hàng, cửa hiệu bày bán nhiều món quà giáng sinh có màu sắc sặc sỡ. Nghĩ đến những món quà Nô-en, Phương lại nhớ đến câu hỏi ban nãy của Trà: “Phương ơi, Nô-en năm nay cậu muốn được ông già Nô-en tặng quà gì nào?”. Hôm nào bố Trà cũng đến trường đón Trà. Phương dõi mắt nhìn theo bóng hai bố con Trà nhỏ dần trên đường mà thoáng thấy chạnh lòng, giá mà Phương cũng được bố đưa đón đi học mỗi ngày như Trà.

Món quà đêm giáng sinh
Đăk Glei, còn vọng “Tiếng hát đi đày”

Bây giờ, rừng Ngọc Linh xanh ngắt vẫn um tùm bóng cây che trên di tích lịch sử quốc gia nổi tiếng: Ngục Đăk Glei. Hơn 70 năm trước, nhà thơ Tố Hữu viết bài thơ “Tiếng hát đi đày” ở ngay Đăk Glei tháng Giêng năm 1942: “…Đường lên xứ lạ Kông Tum/ Quanh quanh đèo chật, trùng trùng núi cao”. Bài thơ ấy đến nay còn vọng...

Đăk Glei, còn vọng “Tiếng hát đi đày”
Return to top