ClockChủ Nhật, 13/12/2020 12:55

Trầu cay

TTH - Bữa đó, tôi tròn mắt khi thấy anh nhón một miếng trầu ai vừa đặt lên bàn tiệc, rồi đặt lên miệng, ngỏn ngoẻn đến ngon lành. Hành động ấy, lâu lắm rồi mới thấy lại. Lâu lắm, kể cả khi ngồi trong những bữa giỗ kỵ ở trên làng. Thì các cụ khăn đóng áo dài của thế hệ trước, giờ đã không còn mấy người ở lại. Có khi vì vậy mà người ta cũng không mấy khi nhớ đến việc đặt lên bàn mấy miếng cau trầu nữa.

Người trẻ ăn trầu

Nhớ hôm nào, bạn cùng nhà kể chuyện cán bộ ở nơi đó ăn trầu “ngon ơ ơ”. Bạn nói lúc đầu thấy cũng lạ lắm. Chắc là ăn trầu có cái hay của nó nên người ta mới bọc sẵn vài miếng trong túi quần. Mà chừng như những người cùng đến từ một nơi ở bàn tiệc hôm đó cũng đã quen, nên dĩa trầu cùng ngót dần. Quen, như khi anh quay lại thêm chút vôi, ai đó bảo chắc trầu nhạt…

Tôi không biết mấy về trầu, nhưng thấy mình đã xúc động khi mẹ của cháu rể đích thân têm trầu cánh phượng cho ngày đám hỏi của con trai. Hẳn bà đã dành cả niềm ước mong về sự lương duyên bền chặt của đôi trẻ, về mối quan hệ sẽ trở nên thắm lại giữa hai bên gia đình, cả những gửi gắm về cách đối nhân xử thế của người đời sẽ thắm đỏ khi đồng điệu hay xanh lá, bạc vôi khi trở thành những cá thể riêng lẻ. Lúc đó, tôi nghĩ nhiều về những yêu thương đã ý vị và kiên quyết được trao đi, khi đôi tay của bà gần như chỉ có thể hoạt động được phân nửa.

Tôi vẫn có thể hình dung rất rõ nụ cười thật lành với mấy chiếc răng đen vì trầu của mệ, người đã gắn bó với gia đình từ ngày con gái còn nhỏ xíu, giờ đã trở thành sinh viên đại học. Trong những câu chuyện nhẩn nha lúc rảnh rỗi, mệ nói về một thời cơ cực, một mình “bám víu” vào miếng cau trầu để dãi nắng, dầm mưa nuôi cả đàn con. Nhớ con gái có lần hỏi, mệ lại hiền hậu cười nói về sự quen, và cả nỗi nhớ bần thần nếu ngày nào đó không kịp bới theo trong bọc áo. Nhớ những ai đó ở xóm trên xóm dưới vẫn ghé qua gửi mệ mấy miếng trầu cau. Có lần trở về trong một chiều mưa, thấy túi ni lông đựng mấy miếng trầu treo tòn ten trên cổng, mới nhớ ra đã lâu mệ chưa trở lại. Biết má ở nhà một mình đang gói hao gầy trong chiếc chăn mỏng và luôn nhắc chừng, không biết bạn già có khỏe không để lại lên nhà!

Hôm qua, nhắn tin cho người ăn trầu đang ngồi chếch một góc 45 độ trong hội trường, về cái sự trầu đỏ, trầu cay, về phát hiện làm ngạc nhiên và vài chữ về một sự “dũng cảm” nào đó, thấy vai anh rung lên giấu nụ cười hích hích thường khi. Rồi xuất hiện một icon mặt cười trong tin nhắn. Anh nhắn thơm lắm. Tốt nữa. Năm 12 miếng thôi. Bạn nhắn khi mô mời thử cho biết vị thơm của lá trầu, vị bùi của cau, vị nồng của vôi…

Bạn không nói về vị cay. Mà quá nửa đời người sương gió, chắc anh đã quá đủ để chuyển cay thành đượm rồi. Hơn nửa đời người gắn với làng quê, mọi thứ đâu có dễ bị phôi pha dù đã hẳn một chỗ định cư lâu dài trong phố. Chuyện của nhà nông, bao giờ cũng dễ bắt đầu hơn những điều vĩ mô với những đường hướng, con số và những tỷ lệ, định mức… với bao điều phải nghĩ. Thế nên, miếng trầu có thể cũng là một hoài nhớ nơi chốn đời người.

Yên Minh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Cô giáo đặc biệt

Trong phòng khách, bố mẹ tôi mỗi người một góc, tay cầm điện thoại, ấn máy liên tục hết gọi cho người thân lại đến bạn bè kèm lời dặn dò: “8 giờ tối nay, bác nhớ mở tivi xem chương trình “Tỏa sáng những tấm gương nghị lực” nhé. Cái Vy con dâu tôi nó được lên tivi đấy ạ!”.

Cô giáo đặc biệt
Xuân như đã về

Như sự thèm thuồng mỗi khi ánh nắng tràn qua khe cửa sau một ngày mưa tầm tã, tôi cũng muốn được nhìn thấy em. Khoảnh khắc khi tôi vừa gọi tên em, ánh mắt em ngước lên nhìn tôi cứ như nụ tầm xuân đang e ấp chờ ngày hé nụ và có một điều gì đó vô cùng thu hút. Cho tới khi nhìn thấy tôi im lặng không nói gì, đôi mắt nâu đậm ấy trở nên dỗi đánh nhẹ tôi một cái rồi tiếp tục chú tâm công việc của mình:

Xuân như đã về
Hoàng hôn chợ làng

Nói đến ông già Chơn bán chiếu ở chợ Bà Sửu, người ta nhắc ngay tới con Cộc. Cộc là con chó bị người ta vứt ở đống rác phía sau chợ làng, ông Chơn nhặt về nuôi lúc nó mới vài ngày tuổi, còn chưa mở mắt. Nghe đâu tình cờ gặp bữa chiếu ế chẳng bán được chiếc nào, ông gánh đi quanh, rao khản cả tiếng cũng chẳng ai mua. Vừa mệt vừa rã hai cái cẳng, ông quảy cái gánh ra về.

Hoàng hôn chợ làng
Return to top