Theo cáo trạng, lời khai của bị cáo và những người tham gia tố tụng khác tại phiên tòa: MBN (31 tuổi) và cháu NTQG (chưa đủ 13 tuổi) là hàng xóm của nhau. N từng có vợ con nhưng đã ly hôn. Khoảng đầu năm 2014, giữa N và cháu G thường nhắn tin nội dung tình cảm vào điện thoại di động của nhau. Trưa ngày 30/5/2015, N qua nhà hàng xóm, thấy cháu G đang nằm ngủ cùng người chị song sinh, bèn đập nhẹ vào chân gọi G dậy. Sau khi cả hai vào phòng khách nói chuyện một lát, N rủ G lên gác lửng. Cháu G đồng ý. N tiếp tục “xin” và lại được G dễ dàng gật đầu. Cả hai cùng nhau làm chuyện người lớn. Lúc N và cháu G đi xuống lại phòng khách, chị gái song sinh của cháu G nhìn thấy, nghi ngờ nên mách bà nội. Bị người thân tra hỏi, cháu G kể lại toàn bộ sự việc. Ông bà nội G làm đơn tố cáo đến cơ quan công an. N thừa nhận hành vi vi phạm pháp luật và ngay sau đó bị bắt tạm giam. Trước hội đồng xét xử TAND tỉnh, một lần nữa N thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội như cáo trạng đã truy tố. Tòa hỏi lời khai của bị cáo đúng không, bị hại im lặng.
Gia đình bị hại đến mua nhà của chú ruột N nên trở thành hàng xóm gần gũi với gia đình bị cáo, chỉ cách nhau cái hàng rào. Cuộc sống của hai gia đình bình thường “suôn sẻ” cho đến đầu năm 2014, vợ chồng N (sống ở trong Nam) ly hôn, N về Huế ở cùng mẹ. Nhà mẹ N làm nghề bánh kẹo nên chị em G thường qua chơi, làm giúp. Thấy cháu G và N gọi xưng với nhau bằng “chú”, “cháu” nên không ai mảy may nghi ngờ điều gì. Các bậc cha mẹ không hề ngờ rằng, giấu giếm “sau lưng” họ là những cuộc điện thoại, những tin nhắn nội dung “tình cảm” của N và G. Người dì của bị cáo khổ sở nhớ lại, một lần mẹ N tình cờ phát hiện những tin nhắn tình cảm đó, liền la lên cảnh báo: “Mi với G yêu nhau à, điều đó không được mô, hắn còn nhỏ rứa, mi coi chừng bị đi tù đó”. Nhưng N “trấn an” mẹ, sẽ không làm điều gì sai trái, đợi lúc nào G lớn, đủ tuổi rồi sẽ yêu đương cưới hỏi đàng hoàng. Mẹ N tin lời con. Ai ngờ, N có hành vi sai trái khiến cả hai bên gia đình rơi vào bi kịch.
Nhiều người dự khán “trách móc” mẹ N, đã biết chuyện tình cảm của con với một cô bé chưa đến 13 tuổi là trái pháp luật, có nguy cơ phải đi tù, vậy mà không quyết liệt cản ngăn. Cũng có ý kiến ngược lại, bị cáo đã 31 tuổi, đã từng một lần kết hôn, phải có trách nhiệm điều chỉnh các hành vi của mình cho đúng, đâu phải trẻ vị thành niên mà lúc nào cha mẹ cũng “kè kè”. Gây ra chuyện, giờ bị pháp luật xử lý lại còn khiến người thân lo lắng, khổ sở.
Cha mẹ bị hại ngồi thẫn thờ, mặt “buồn như có đám”. Có lẽ họ mới là người phải ân hận vì đã không quan tâm, theo sát đứa con đang ở độ tuổi rất cần bảo ban, uốn nắn, giúp đỡ của cha mẹ. Bị hại “nhí” có lẽ cũng xấu hổ nên suốt phiên tòa không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hội đồng xét xử. Người thân bị cáo năn nỉ, nhưng bị hại vẫn không đề nghị tòa giảm nhẹ mức án cho bị cáo. Tuy nhiên, cha mẹ bị hại dù rất đau lòng vẫn bao dung độ lượng có đơn và tại phiên tòa có ý kiến xin xem xét giảm nhẹ trách nhiệm hình sự cho N.
Sau khi nghị án, áp dụng cho bị cáo những tình tiết giảm nhẹ như bị cáo thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải, đại diện của bị hại đề nghị giảm nhẹ một phần hình phạt…, tòa tuyên án phạt N 12 năm tù. Bị cáo lặng lẽ theo công an ra “xe tù” để về lại trại tạm giam. Gia đình N, người bật khóc, kẻ ngồi thừ. Cha mẹ bị hại thì đưa con ra khỏi phòng xét xử, dáng vẻ mặt mày ủ rũ.