Anh đến một cửa hàng điện máy lớn tại trung tâm thành phố. Sau khi được nhân viên tư vấn nhiệt tình, anh chọn một chiếc đèn sưởi tầm trung ưng ý. Trời gió và lạnh quá, nhưng anh phải cố gắng đem chiếc máy về dưới quê cho mạ liền. Mạ năm ni đã ngoài 80, tuổi cao sức yếu, lưng còng nên đi lại rất khó khăn. Trời lạnh sâu thế này rất nguy hiểm vì mạ vốn bị cao huyết áp khá nặng. Lỗi cũng tại anh chủ quan, không lường trước nhiệt độ lại giảm đột ngột thế này.
Anh gói ghém lại chiếc máy sưởi, bọc 2 lớp nylon ở ngoài cho khỏi ướt. Chiếc máy khá to, lại phải chở bằng xe gắn máy nên hơi cồng kềnh, vướng víu. Anh lấy một đoạn dây rồi cột chặt phía sau yên xe. Đồ điện tử mà để vô nước thì toi mất, về mà mạ không xài được thì anh lại phải mất công lội mưa lội gió một vòng nữa!
Đường về nhà mạ khá xa, chiếc áo mưa theo gió phập phồng đến hồi hộp, hở chỗ nào là gió luồn vào chỗ nấy tê buốt. Lắm khi, vạt áo mưa tốc ngược lên mặt, anh phải dừng xe lại mà co chỗ này, kéo chỗ kia cho đủ che chắn. Thời tiết Cố đô đúng là “ác liệt” thật, nắng mưa, nóng lạnh đều “đặc sắc” khó quên. Miền Bắc lạnh mà khô, Huế ta lạnh mà mưa gió đến nao lòng
Đến nơi, anh lụi cụi tháo dây, cẩn thận bưng chiếc quạt sưởi vào nhà. Qua khe cửa sổ, anh lấy làm lạ khi thấy một luồng ánh sáng màu vàng dìu dịu. Mở cửa lớn bước vào, anh thấy mạ đang ngồi trên giường, hơ tay hơ chân bên một chiếc đèn sưởi khác. Thấy anh, mạ hớn hở hỏi:
- Con về đó à?
- Dạ, trời lạnh quá, con đem quạt sưởi về cho mạ, mạ mấy ngày ni uống thuốc có đều không?
- Đúng buổi là mạ uống, chi chơ thuốc thì mạ phải nhớ chơ, sợ lắm.
Rồi mạ cười hiền lành như một đứa trẻ, chỉ tay vô chiếc quạt sưởi trên ghế và nói:
- Con Hiền hôm qua đem lên cho mạ đó. Hai đứa bây thương mạ dễ sợ!
Hóa ra cô cháu gái chu đáo đã đem sẵn một chiếc quạt sưởi cho mạ vào chiều hôm qua.
- Rứa à, con bé đúng biết nghĩ, có hiếu với mệ hí, anh cười bảo.
- Mạ có cái ni rồi, con đem cái tê lên nhà mà dùng.
Anh gật đầu đồng ý. Hai mạ con ngồi nói chuyện một lát rồi anh lên xe trở về nhà. Hôm nay mạ cười rất hạnh phúc và mãn nguyện, dường như cái buốt giá của mùa đông đã lùi thật xa khỏi căn phòng ấm cúng. Chiếc đèn sưởi giúp mạ ấm tay chân, và tấm chân tình của con cháu khiến mạ ấm lòng.
Món quà đáng quý không chỉ bởi giá trị vật chất của nó mà còn vì tình yêu thương và sự quan tâm chân thành gửi gắm bên trong. Hơn nữa, đó là sự thấu hiểu, hiểu người thân của mình đang thật sự cần gì một cách kịp thời, dù không trực tiếp ở bên cạnh!
Lê Thục Đan