ClockThứ Tư, 27/05/2020 06:51

Rồi dần xa…

TTH - “Anh biết gì mà hỏi chuyện công việc của tui? Mà nếu tui nói, anh có hiểu được không?” – “Nguyên văn lời cô ấy là thế, chị ạ. Thú thiệt là tui đứng hình. Công việc hai vợ chồng khác nhau, có khi tui cũng muốn kiếm chuyện này chuyện kia hỏi vợ cho vui cửa, vui nhà…nhưng kể từ lúc đó, ngày đó, năm đó, tui không bao giờ nói chuyện về công việc với cô ấy nữa. Việc của tui cũng rứa, ai mô lo chuyện nấy…”.

Chuyện tình yêu!Đừng để hối tiếcNỗi lòng của má

Người đàn ông kể câu chuyện này với tôi, giọng không ra buồn cũng chẳng ra vui. Có vẻ như trong anh còn lắm nỗi niềm, nhưng tôi ngại đụng đến nỗi buồn, và đó là câu chuyện khá tế nhị, nếu không khéo trong chia sẻ, rất dễ trở thành người khoét thêm khoảng cách.

Tôi cũng đã nghĩ một chút về bản thân mình. Một đêm cách đây khá lâu, con gái tôi, trong cuộc cà phê tối “giữa những người phụ nữ” nói với mẹ chuyện này chuyện kia. Con gái hôm đó cũng nghiêm túc một câu rằng “nhà mình ít nói chuyện với nhau. Mẹ hay đi công tác, ba thì hay về muộn…”. Trong lời của con, có thể thấy căn nguyên của vấn đề, nhưng giọng con nghe buồn tênh. Con làm tôi bối rối khi bảo, nhà bạn con vui lắm tê. Con đến đó một lần mới nhận ra cái mà nhà mình thi thoảng mới có.

Lúc đó, tôi cũng đã không nói thêm về lý do. Mà có nói, thì cũng bằng thừa vì thật ra, nếu cố gắng thu xếp, không phải là không có cách giải quyết. Tôi nhận ra có những khi về nhà lúc đã ngấm mệt; rồi loay hoay một lúc với việc nhà mà dù đã khá tinh tươm, người phụ nữ nào cũng nhìn thấy cái mình cần phải làm. Rồi thì một ít thời gian nữa, cho lướt mạng, ti vi. Vợ chồng con cái, có khi chỉ còn là dăm ba câu rời rạc.

Điều mà con gái nói  hôm ấy, đã “đánh thức” rất nhiều thứ mà tôi đã bỏ qua. Những câu chuyện về nghề, về ai đó, một bài báo phân tích rất hay về tình hình kinh tế; một câu chuyện đang được người ta rôm rả bình luận trên mạng, chuyện học của út ở nhà hay một cuốn sách thú vị vừa mua, một vài chuyến đi chơi xa gần của cả nhà trong mùa hè… đã dần lấp lại những khoảng cách mà tự chúng tôi đã nhích dần ra.

Hôm đó, người đàn ông gặp trong chuyến công tác, không hiểu vì sao lại nói với tôi, dù chỉ một chút về gia đình mình. Thực ra là mối quan hệ giữa hai vợ chồng anh. “Nói thiệt với chị, tui giờ làm xong, nếu không đi nhậu với bạn thì ra vỉa hè làm vài chai bia lạnh. Về nhà chỉ ngủ thôi. Tiền nong thì làm tròn trách nhiệm bằng cách chuyển khoản qua ATM, vài ba khi có chút dư thì cầm về đưa cho mẹ hắn. Rứa là xong. Khi trẻ mình khác, giờ có chút tuổi tác rồi thấy mọi thứ cũng khác. Tui chỉ nghĩ vì con…”.

Hôm đó, tôi thấy mình cũng hơi có vẻ lý thuyết và lằng nhằng khi bảo nếu không còn yêu thì còn nghĩa. Ờ mà khi nói điều đó, đã thấy một khoảng cách rồi. Nếu cuộc sống mà cứ thế hoài, nghĩa là chúng ta cũng đang xa nhau dần còn gì…

An Nhi

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Ý tưởng sáng tạo từ tình yêu các dòng sông xứ Huế

Sinh ra và lớn lên ở Huế, Nguyễn Đình Nhật Nguyên luôn có tình yêu tha thiết với vùng đất quê hương. Từ niềm trăn trở khi chứng kiến các dòng sông ở Huế thơ mộng nhưng lượng bèo lục bình nổi trôi trên mặt sông đã làm mất đi vẻ đẹp cảnh quan thiên nhiên, Nguyên đã cùng nhóm bạn bắt tay thực hiện dự án mang tên A.N Paper – Sản xuất giấy từ bèo lục bình.

Ý tưởng sáng tạo từ tình yêu các dòng sông xứ Huế
Bên ngoài ô cửa có mây bay

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cả người Trúc toát hết mồ hôi lạnh. Cô đưa tay giật chiếc khăn trùm vướng víu trên đầu. Từng giọt mồ hôi túa ra như hạt đậu trên chiếc đầu không còn một sợi tóc của Trúc.

Bên ngoài ô cửa có mây bay
Đôi mắt hoa cúc biển

Tôi không thích cái cách hắn bước vào cuộc đời tôi nhẹ tênh đến thế, không thích cả cách hắn cười mỗi khi hắn tỏ ý trêu tôi, thậm chí cả ghét với việc hắn khoe đã làm xong một bài thơ và lấy tôi làm “nàng thơ” của hắn. Tôi ghét việc hắn tỏ ra là lãng tử, nghĩ mình lúc nào cũng được khối con gái theo và cả việc tán tỉnh được tôi chỉ là vấn đề thời gian như cách mà hắn nói với đám bạn của hắn. Thế mà trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại vào chung một tổ hợp văn chương: Hắn làm thơ còn tôi viết văn.

Đôi mắt hoa cúc biển
Hong củi sưởi ấm quê

Tháng Mười, những cơn gió lành lạnh vi vút cửa sổ bên nhà, lớp bùn đất, cây cối ngổn ngang sau trận bão đang nằm chờ tay người dọn. Mẹ đứng ngồi không yên, ra vào liên tục. Chiếc nón lá ngấm nước bao ngày nay, đã đen và có dấu hiệu mốc. Mùi ẩm ướt bay khắp gian nhà vừa mới được chút nắng le lói chiếu qua. Cứ thế rồi tháng Mười đến, mang theo những mong manh ùa về nơi căn bếp ám mùi khói chiều. Dàn củi được mẹ sắp ngay ngắn, củi tươi, củi khô để tách riêng, củi lớn mẹ dùng để nấu bánh, chạy mối buổi sáng sớm.

Hong củi sưởi ấm quê
Return to top