Người đàn ông kể câu chuyện này với tôi, giọng không ra buồn cũng chẳng ra vui. Có vẻ như trong anh còn lắm nỗi niềm, nhưng tôi ngại đụng đến nỗi buồn, và đó là câu chuyện khá tế nhị, nếu không khéo trong chia sẻ, rất dễ trở thành người khoét thêm khoảng cách.
Tôi cũng đã nghĩ một chút về bản thân mình. Một đêm cách đây khá lâu, con gái tôi, trong cuộc cà phê tối “giữa những người phụ nữ” nói với mẹ chuyện này chuyện kia. Con gái hôm đó cũng nghiêm túc một câu rằng “nhà mình ít nói chuyện với nhau. Mẹ hay đi công tác, ba thì hay về muộn…”. Trong lời của con, có thể thấy căn nguyên của vấn đề, nhưng giọng con nghe buồn tênh. Con làm tôi bối rối khi bảo, nhà bạn con vui lắm tê. Con đến đó một lần mới nhận ra cái mà nhà mình thi thoảng mới có.
Lúc đó, tôi cũng đã không nói thêm về lý do. Mà có nói, thì cũng bằng thừa vì thật ra, nếu cố gắng thu xếp, không phải là không có cách giải quyết. Tôi nhận ra có những khi về nhà lúc đã ngấm mệt; rồi loay hoay một lúc với việc nhà mà dù đã khá tinh tươm, người phụ nữ nào cũng nhìn thấy cái mình cần phải làm. Rồi thì một ít thời gian nữa, cho lướt mạng, ti vi. Vợ chồng con cái, có khi chỉ còn là dăm ba câu rời rạc.
Điều mà con gái nói hôm ấy, đã “đánh thức” rất nhiều thứ mà tôi đã bỏ qua. Những câu chuyện về nghề, về ai đó, một bài báo phân tích rất hay về tình hình kinh tế; một câu chuyện đang được người ta rôm rả bình luận trên mạng, chuyện học của út ở nhà hay một cuốn sách thú vị vừa mua, một vài chuyến đi chơi xa gần của cả nhà trong mùa hè… đã dần lấp lại những khoảng cách mà tự chúng tôi đã nhích dần ra.
Hôm đó, người đàn ông gặp trong chuyến công tác, không hiểu vì sao lại nói với tôi, dù chỉ một chút về gia đình mình. Thực ra là mối quan hệ giữa hai vợ chồng anh. “Nói thiệt với chị, tui giờ làm xong, nếu không đi nhậu với bạn thì ra vỉa hè làm vài chai bia lạnh. Về nhà chỉ ngủ thôi. Tiền nong thì làm tròn trách nhiệm bằng cách chuyển khoản qua ATM, vài ba khi có chút dư thì cầm về đưa cho mẹ hắn. Rứa là xong. Khi trẻ mình khác, giờ có chút tuổi tác rồi thấy mọi thứ cũng khác. Tui chỉ nghĩ vì con…”.
Hôm đó, tôi thấy mình cũng hơi có vẻ lý thuyết và lằng nhằng khi bảo nếu không còn yêu thì còn nghĩa. Ờ mà khi nói điều đó, đã thấy một khoảng cách rồi. Nếu cuộc sống mà cứ thế hoài, nghĩa là chúng ta cũng đang xa nhau dần còn gì…
An Nhi