Vừa gặp tôi, bà cô đã bực dọc:
- Cô mới đi bệnh viện về.
Tôi ngạc nhiên xen chút lo lắng:
- Mới đầu năm mà cô đã phải đi khám à? Mà cô đau gì, sao không bảo tụi cháu một tiếng...
Nghe thế, cô vội xua tay:
- Ấy ấy, phỉ phui cái mồm mày. Cô có đau ốm gì đâu, chỉ là đi thăm.
Tôi nhẹ người:
- Vậy mà cháu cứ tưởng... Nhưng đi thăm người ốm, việc gì mà cô có vẻ không vui, còn trông như đang bức xúc thế?
"Trúng đài", cô kể... hối hả như sợ người khác tranh mất. Hóa ra, cô vừa được mấy người bạn ở Mỹ ủy quyền mang tiền đến giúp đỡ một trường hợp bệnh nhân khó khăn đang nằm viện. Nghe kể quá thương tâm, bà con hải ngoại còn động lòng quyên góp gửi về, mình ở đây có chút công, sá gì. Vậy là mặc dù tết nhất, cô vẫn tranh thủ vào viện để thăm hỏi và chuyển quà cho kịp. Không dè khi gặp, bệnh nhân không có gì là thập tử nhất sinh. Cũng có người nhà quan tâm chăm sóc hẳn hoi chứ không phải cô đơn một mình ở viện. Điều quan trọng hơn là trường hợp này không khó khăn, cũng chẳng kêu gọi giúp đỡ. Vậy mà không biết bằng cách nào, người ta chớp một cái ảnh của người bệnh đang... bẹp dí trên giường, sau đó... "sáng tác" một câu chuyện hết sức lâm ly bi đát rồi tung đi để kêu gọi giúp đỡ. Còn nêu cụ thể "ông Y, địa chỉ X..." là nơi tiếp nhận... Người nhà bệnh nhân khi nghe cô tôi trình bày đã tỏ ra rất bức xúc, xem như đó là một sự xem thường, nếu không nói là hạ nhục đối với họ. Cũng may là bà con ở Mỹ không gửi tiền đến "địa chỉ X" như yêu cầu mà chọn cô tôi, một chỗ thân quen và lâu nay vẫn thường giúp họ hết sức nhiệt thành trong các công tác xã hội từ thiện.
Sau khi trải lòng "hạ hỏa", cô nhờ tôi email ngay cho người quen ở Mỹ, hẹn họ gọi về để cô trao đổi cụ thể sự việc, đồng thời cũng là để cảnh báo cho bà con nhắc nhau đừng để lòng tốt bị những kẻ xấu bụng lợi dụng. "Bà con mình ở bên nớ cũng phải làm ăn dành dụm mới có chứ đâu phải tiền từ trên trời rơi xuống? Phải nói cho người ta biết mà đề phòng, không thì lại chi tiền không đúng chỗ, để tụi tào lao ăn uổng của. Lợi dụng bệnh tật của người khác mà làm tiền, đúng là đồ thất nhơn...".
Bản tính hiền lành ít khi mắng mỏ ai, nhưng một khi đã thốt ra 2 chữ "thất nhơn", tôi biết là cô tôi đang giận lắm lắm.
Hàn Yên