ClockThứ Bảy, 11/05/2019 13:00

Yêu thương bằng cả tấm lòng

“San gió mát – Sẻ yêu thương”Nhìn vào chính mình

Hôm đó, chị dâu tôi gọi điện thoại bảo: “Nhân dịp ba mẹ chị từ Sài Gòn ra Đà Nẵng thăm con cháu, cuối tuần này anh chị sẽ đưa ông bà ra Quảng Bình thăm ông bà nội mấy đứa (tức ba mẹ tôi). Đây có thể là chuyến đi thăm thông gia lần cuối, vì sức khỏe của hai ông đều đã yếu. Chị gọi sớm để em thu xếp công việc, cùng về đoàn tụ cả gia đình luôn nha”.

Ô tô đỗ trước cổng, tôi vội ra mời ba mẹ chị dâu ghé vào nhà nghỉ ngơi vệ sinh cá nhân một lát trước khi tiếp tục chặng đường gần 200 cây số. Bác trai cử động chậm chạp, khó khăn, lại ngồi xe chặng đường khá dài nên chân bị tê cứng. Anh trai tôi thận trọng, nhẹ nhàng xoa bóp từng bàn chân một lúc lâu rồi mới đỡ bác xuống. Hình ảnh ấy khiến tôi và bất cứ ai cũng nghĩ đến tình cảm yêu thương, sự chăm sóc của một đứa con trai dành cho cha ruột.

Cũng chính lúc đó, lập tức hiện lên trong tâm trí tôi “câu chuyện” một năm trước, tôi đưa ba mẹ vào Đà Nẵng thăm anh chị và các cháu. Căn bệnh cũ tái phát bất ngờ khiến ba tôi vệ sinh không tự chủ. Chị dâu chẳng chút ngại ngần, lau dọn cho ba chồng chu đáo, bằng tình cảm lo lắng yêu thương, chăm sóc của một cô con gái dành cho cha ruột.

Tôi nhớ lại thỉnh thoảng chị dâu vẫn ca thán với tôi về những “tật xấu” của chồng, những điều anh trai tôi khiến chị bực tức hay không vừa ý. Thế nhưng phần kết của câu chuyện, bao giờ chị cũng bảo: “Chị bực thật đó. Nhưng nghĩ mỗi lúc chị đau ốm, mệt mỏi, anh mày lo lắng chăm sóc. Dù vụng về nhưng vẫn kỳ cà kỳ cạch tự tay nấu cháo mang đến tận giường cho vợ. Cháo anh nấu thì “thôi rồi”, nhưng chị vẫn thấy ngon vì ở đó là tấm lòng”. Lại nhớ, không ít lần anh tôi tâm sự, rất cảm động vì chị dâu dù phải chịu nhiều thiệt thòi trong hoàn cảnh vợ một người lính, nhưng luôn lặng lẽ đứng vững “phía sau”, làm hậu phương bình yên cho chồng.

Tôi mới hiểu vì sao sau hơn 25 năm chung sống, cả hai người tóc đã xen sợi bạc, gương mặt đã hằn dấu vết thời gian, đã trải những thăng trầm, cũng trải qua nhiều sóng gió, nhưng rồi tình cảm vợ chồng của anh chị tôi vẫn bền chặt, ngọt ngào. Hạnh phúc đó không tự nhiên mà có, mà là quá trình dài mỗi người xây dựng, vun đắp bằng tình cảm yêu thương chân thành, biết nghĩ cho nhau không chỉ với “đối phương” mà với cả cha mẹ, người thân hai bên nội ngoại…

PHẠM THÙY CHI

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế

Con người Huế có tính cách và lối sống đặc trưng, thể hiện qua sự kín đáo, ý tứ, trầm lặng, hoài cổ, hướng nội, nền nếp gia phong… Đó là đặc trưng của gia đình truyền thống Huế. Các gia đình Huế ngày nay vẫn giữ được sâu đậm thuần phong mỹ tục, nền nếp trong quan hệ gia đình. Đó là nhận định của PGS.TS. Nguyễn Văn Mạnh - nguyên Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Khoa học, Đại học Huế khi bàn về gia đình truyền thống Huế trong xã hội hiện đại.

Giữ cốt cách gia đình truyền thống Huế
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên

TIN MỚI

Return to top