Bây giờ ở quê, hiếm ai như mạ vẫn còn chộn rộn trồng hoa chơi tết. Những ngày cuối năm, người ta chỉ việc chạy xe về phố dạo vài vòng là có ngay một chậu hoa ưng ý. Mạ không thích thế. Con cháu trong nhà có khi muốn tặng mạ đôi cặp cúc, cặp hồng chưng cho đẹp, mạ đều xua xua tay. Mạ chê hoa người ta phun nhiều thuốc, hương có thơm cũng không dám ngửi. Đâu như hoa của mạ, chỉ trồng hữu cơ, nên tha hồ mà hít hà.
Mạ thích cái cảm giác nhìn mấy khóm hoa lớn lên mỗi ngày theo từng cơn mưa nắng. Sáng ra xé xuống tờ lịch treo trên tường, lại ngó nghiêng ngoài vườn xem mấy bụi hoa có cao thêm một chút? Lịch mỗi ngày một vơi, hoa cũng cao lên không ít, rồi đâm chồi, hé nụ. Nhìn những nụ hoa chúm chím trên cành, mạ cười tươi rói. Đâu cần đợi tết, chỉ thấy hoa nở, là lòng đã sang xuân.
Ngày trước, ở quê tôi hầu như nhà nào cũng chộn rộn trồng hoa chơi tết. Hồi đó, giống má còn khan hiếm dữ lắm. Người làng thường ghé nhà nhau trao đổi giống hoa. Những cành hoa giống, hạt giống cứ thế mà chạy quanh quanh khắp cả làng. Ví như vườn hoa của mạ, đôi khi được xin xỏ khắp nơi. Đám thược dược được mạ xin mấy nhánh từ nhà ông Bảy, vạn thọ thì mạ bẻ từ nhà hàng xóm kế bên, đồng tiền, cúc tím, mào gà mạ đổi từ mấy củ lay ơn mùa trước.
Nhờ việc đổi chác, vườn hoa mỗi nhà đều phong phú hết. Để rồi năm mới đến, người ta đến nhà chúc tết lại khen nhau “sao chăm hoa khéo thế?”, “tay mát quá, hoa ra thật nhiều”, hay giống hoa này chị lấy từ nhà tôi, chăm thế nào mà ra hoa nhiều hơn cả nhà tôi?”. Mạ được khen mà cười sung sướng, thiệt không bỏ công mình thương. Không thương sao có những buổi tối trời, mạ mang tơi đội nón, cầm đèn pin soi soi nơi mấy bụi hoa. Mạ cố bắt cho được mấy con sâu vừa đợi tối trời là chui lên khỏi đất, ẩn mình dưới tán lá, mặc kệ mưa với gió rớt trên vai.
Cái vườn hoa bé xíu xiu mà mạ chăm chút dữ lắm. Để đám gà sau vườn không phá loạn, mạ tỉ mẩn, rào cái ô đất ấy bằng những thanh tre chẻ đều ri rí, rồi cắm xeo xéo thành một ô vuông duyên dáng, vừa mộc mạc mà đậm chất quê. Đó là tác phẩm trong một ngày đã xa khi trời rải đầy nắng ấm. Mạ ra đồng chặt về mấy khúc tre, rồi tẩn mẫn tạo dáng cho vườn hoa nguyên một buổi chiều. Cái vườn hoa được rào dậu kín kẽ lắm, chỉ chờ tết đến là hoa bung nở.
Sáng nay thấy mạ lúi húi mặc áo mưa cho đám cây. Tấm ni lông trong vắt được mạ che chắn trên khoảng đất vuông vắn có mấy bụi hoa mãi chưa chịu xanh tốt. Mạ còn thắp thêm bóng đèn điện cho ấm áp. Mạ nói với đám hoa: “chăm chút cho bây dữ ri, mà không chịu ra bông là hết tết nhứt luôn á”. Không biết tụi hoa có chịu nghe lời mạ, để vài hôm nữa mạ xé xuống tờ lịch, không cần phải chộn rộn khi thấy Tết đã cận kề bên hông, mà hoa của mạ còn chưa đơm nụ.
Lê Hà