Tối. Chị lặng nhìn các con ngủ. Sự nghịch ngợm, lém lỉnh ban ngày tan biến và trên khuôn mặt của 2 cậu con trai nhỏ chỉ còn những nét hiền ngoan, ngây thơ của con trẻ. Chị nhẹ nhàng nghĩ đến các con. Chị vẫn mơ một nàng công chúa, mơ sự ngọt ngào, nũng nịu của nàng ấy trong những lúc vui và những lúc buồn. Chị chợt nhớ đến câu nói của con hồi chiều, về “mùi của mẹ”. Chị lặng thinh trong ánh đèn ngủ mờ mờ. Đã hơn một lần chị đi qua người đàn bà có mùi mồ hôi nằng nặng khó chịu – mẹ chồng chị.
Mẹ chồng chị, người đàn bà lam lũ cả cuộc đời để nuôi một đàn con 5 đứa nên người. Cho đến giờ, khi đã ngấp nghé 70, nhưng cái lam lũ ấy vẫn chưa buông khi đàn con của bà, giờ đã lớn khôn hết, thành vợ thành chồng và ngày ngày vẫn đem con về gửi. Thương con, quý cháu, đứa mô bà cũng nhận, từ đứa mẹ vừa đến kỳ đi làm lại sau nghỉ sinh cho đến đứa đã qua tuổi nhà trẻ mà không một lời phàn nàn hay yêu cầu gì. Phụ tá của bà là ông. Thỉnh thoảng trở trời, ông không khỏe, bà cũng chỉ khấp khỏa: “Thì coi ba bây như một đứa cháu lớn, chỉ cần ngồi một chỗ để ý đừng để mấy đứa nhỏ đập nhau là được. Bây cứ yên tâm mà đi làm. Có chi, tao gọi”.
Vậy mà các con của mẹ, đứa chị vô tư theo kiểu đứa chị, đứa em vô tư theo kiểu đứa em, trong đó có cả chị. Thường, có bà nên chị vẫn yên tâm đi từ đầu sáng đến cuối chiều. Không ít ngày chị đi còn sớm hơn và về khi đã thấp thoáng ánh đèn. Về đến nhà, bụng con đã no và chân tay con cũng đã thơm tho sạch sẽ. Chị chưa một ngày phải bận tâm khi giao con cho nội. Vậy mà… Chị xấu hổ trước khuôn mặt hiền của con trai. Đã hơn một lần chị đi qua mẹ cuối ngày và nhăn nhó khó chịu với mùi mồ hôi nồng nồng của mẹ. Thậm chí, có hôm chị còn gần xa: “Răng tắm cho cháu xong, mẹ không tắm luôn cho mát”. Mẹ chỉ cười: “Lo cho cháu thôi chứ việc đã xong mô con, còn cơm nước, dọn dẹp nhà cửa nữa. Tắm rồi bẩn lại thôi”. Sống mũi chị cay cay. Bỗng dưng chị nhìn thấy chồng chị trong dáng hình của cậu con trai chiều nay, còn chị là bà mẹ chồng lam lũ có mùi mồ hôi nồng nồng. Liệu con dâu mai sau có nhăn nhó như chị không nhỉ?
Khuya. Chị nhẹ nhàng nằm bên người mẹ già. Mùi mồ hôi vẫn nhẹ nồng qua tiếng thở đều đều của bà. Và như con trai, chỉ cần là của mẹ, bất cứ cái gì và như thế nào, chị cũng yêu vô điều kiện. “Ai còn mẹ là còn hạnh phúc”. Chị có tới hai người mẹ. Hạnh phúc ấy, nhờ con trai nhỏ, chị mới hiểu mình may mắn nhường nào…