Đó là lúc cây mai bên hiên vẫn còn chúm chím những nụ hoa vàng rực, hoa cải vẫn còn ngả nghiêng trước gió đẩy đưa lũ bướm xôn xao cả một biền sông, thì tiếng ve bất chợt rớt vào lòng giữa một trưa trong vắt dễ khiến người ta giật mình thảng thốt. Rõ ràng hôm qua, mưa xuân vẫn còn lất phất ngoài ngõ. Chùm hoa bưởi sau hè vẫn trắng ngần xao xuyến nỗi yêu thương. Hoa xoan nơi bến quê còn đang nở tím nỗi nhớ của người đi xa ngái. Dáng xuân vẫn còn y nguyên ở đó mà bóng hè đã vội vã sang ngang.
Sáng nay, lúc mặt trời đỏ rực nhô lên bên kia đỉnh núi, quét sạch cái lạnh lẽo mấy hôm trước, hong khô thềm cũ ướt rượt vạt mưa xuân. Giọt nắng chói chang rớt xuống hiên nhà, rơi trên đôi mắt nheo nheo của bà vì nắng chói. Mấy nay mưa lạnh, đâu thấy được ông mặt trời tươi rói ngoài kia. Nên sáng nay vừa thấy nắng, ngoại đã bắt chiếc ghế đẩu ra trước hiên ngồi trông nắng. Nắng vàng lướt thướt phủ lên làn da màu mật chi chít vết đồi mồi. Đôi tay nhăn nheo cứ nắn bóp mấy khớp xương đã riệu rã trên chân. Mưa lạnh khiến chúng nhức nhối suốt mùa cho đến khi cái nắng vàng rực kéo về mới khiến gương mặt ngoại tươi roi rói.
Bình hoa mận trong góc nhà vẫn còn xanh lá khi hoa đã nở hết. Mấy ngày xuân, chậu hoa được cha trang trọng đặt giữa nhà. Ai ghé thăm cũng xuýt xoa khen đẹp. Đến khi hoa tàn lụi, cha lại đặt bình hoa vào góc nhà vì vẫn tiếc mấy chồi non mơn mỡn đang ưỡn ngực bung lá xanh tươi. Một sớm mai ngồi uống trà nơi gian nhà rường cũ kỹ, cha ngỡ ngàng bắt gặp cánh hoa trắng muốt quay mặt vào trong. Nay xuân đã đi quá nửa đường mà nụ hoa nhỏ xíu dưới gốc chẳng ai hay mới thẻ thọt bung cánh. Hoa cứ nở rực rỡ và tỏa hương dịu ngọt mặc cho thời gian ngoài kia trôi đi không biết. Lúc nhìn bông hoa mận trắng muốt lẫn trong đám lá xanh ngắt, mình đã nghĩ, chẳng biết đóa hoa kia lạc loài giữa mùa đang xanh cây lá, hay tiếng ve đơn độc vừa cất lên ngoài kia quá lạc lõng giữa khi xuân đang độ.
Mỗi lần chạy ra phố, những con đường xanh ngắt cây lá bao giờ cũng khiến bước chân mình đi thật chậm. Loanh quanh trên những con đường rợp bóng cây trong Đại Nội, nhìn nắng đổ vàng trên vòm lá, mình đã nghiêng tai chờ đợi thật lâu, chắc những chú ve ngoài kia đã nhác thấy nắng vàng mà kéo về ca hát. Dưới gốc một cây xà cừ trên đường 23/8, mình đã thấy cậu bé hớn hở khi nhặt được xác con ve sầu vàng óng. Bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm như những búp măng, nâng niu xác con ve sầu trong lòng bàn tay, khiến đám trẻ con đang nhảy nhót trên sân Cột cờ đều chạy lại. Bọn trẻ bắt đầu đi dọc những gốc xà cừ cổ thụ, mong mỏi lại gặp được một xác ve. Mình bỗng thấy tuổi thơ như ùa về trong những nụ cười rúc rích của con trẻ.
Đi giữa ngày xuân khi nắng phủ kín mọi ngả đường, nghe ai đó than “nắng chi mà muốn bể đầu” mà thấy lòng ngổn ngang trăm nỗi. Cái xứ gì mà chưa mưa đã lũ lụt rồi lạnh teo, mà trời còn chưa kịp hè đã thấy nắng xôn xao quá đỗi. Hôm trước, thấy cây phượng tím bên sông Hương vừa nở những chùm tím rịm đầu tiên. Hóa ra, xuân còn chưa kịp qua mà ngoài kia hè đã xôn xao vẫy gọi.
HÀ LÊ