Chỉ 2 đương sự trong hội trường xét xử TAND tỉnh rộng thênh. Chồng (nguyên đơn) ngồi sát bức tường phía bên này. Vợ (bị đơn) ngồi sát bức tường phía bên kia. Giữa họ là khoảng trống nặng nề. Đứa con trai nhỏ học lớp 1 chừng như cũng hiểu “tình hình” giữa cha và mẹ nên cứ tha thẩn ngoài hành lang.
Trước đây, người chồng cũng đã một lần đưa đơn đến TAND TP. Huế yêu cầu ly hôn. Quá trình thụ lý giải quyết, tòa án hòa giải, “mở” một cơ hội cho vợ chồng hàn gắn. Vụ án được đình chỉ. Thế nhưng, sau thời gian 1 năm, người chồng lại tiếp tục đứng nguyên đơn yêu cầu ly hôn, với lý do mâu thuẫn rất trầm trọng, vợ chồng không hàn gắn được. Hai người đã sống ly thân từ năm 2012 đến nay. TAND TP.Huế lại thụ lý để giải quyết. Dựa trên kết quả điều tra, xác minh; sau nhiều lần hòa giải không thành, tòa án cấp sơ thẩm quyết định, xử cho vợ chồng ly hôn, giao con chung cho người vợ trực tiếp chăm sóc nuôi dưỡng. Đồng thời giải quyết về vấn đề tài sản.
Người vợ kháng cáo, đề nghị cấp phúc thẩm bác đơn xin ly hôn của chồng, xử cho vợ chồng đoàn tụ. Trước Hội đồng xét xử phúc thẩm, bị đơn trình bày: Trước khi kết hôn, chồng chị đi làm ăn xa. Cưới nhau rồi vẫn vậy, chồng chị rất ít về nhà. Trong thời gian ra miền Bắc làm ăn, chồng chị ngoại tình với người phụ nữ khác. Mặc dù sự thể là vậy nhưng chị vẫn còn yêu thương chồng và sợ con “mất” cha.
Tòa hỏi về mối quan hệ giữa nguyên đơn và người phụ nữ trong những tấm hình mà bị đơn cung cấp, nguyên đơn cho rằng, giữa anh và cô ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Nguyên đơn yêu cầu ly hôn là vì tình cảm vợ chồng không còn. Tòa: “Vợ anh trình bày rất tha thiết, vẫn yêu thương chồng, muốn con cái có cả cha, cả mẹ. Anh có thể suy nghĩ lại về điều này?”. Bị đơn một mực cho rằng, không thể chung sống được nữa, nên hai người đã ly thân từ mấy năm nay.
Bị đơn ngậm ngùi: “Tính chồng tôi “gái góc”, tôi làm vợ là đã chấp nhận tính đó của anh rồi. Tôi chỉ biết chờ đợi thôi. Chờ anh đi chán rồi sẽ quay về, chứ nói thì anh gây gổ. Tôi nhờ tòa phân tích cho anh ấy hiểu, nếu ly hôn, bây giờ và cả sau này sẽ tác động, ảnh hưởng rất xấu đến cuộc sống của con”.
Trước những phân tích, thuyết phục của Hội đồng xét xử, nguyên đơn vẫn không “lay chuyển”. Người vợ ngồi lặng. Đứa con trai nhỏ đứng ngòai hành lang dán mặt vào tấm kính cửa, nho nhỏ gọi “mẹ, mẹ”. Người mẹ đưa tay làm dấu, bảo con đến chỗ ba. Cậu bé tần ngần lưỡng lự, nhưng cuối cùng chân vẫn không nhúc nhích. Nguyên đơn vẫn khăng khăng cho rằng không còn tình cảm với vợ, yêu cầu được “giải phóng”.
Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử phúc thẩm quyết định không chấp nhận kháng cáo của bị đơn, y án sơ thẩm, xử cho ly hôn. Đứa trẻ rụt rè đợi cha ở cửa ra vào. Thế nhưng, chỉ dừng lại một lát, xẵng giọng hỏi con hôm nay sao không đi học, người cha quay lưng đi thẳng. Bị đơn rơm rớm: “Pháp luật không công bằng. Tôi có lỗi gì đâu mà tòa vẫn xử cho ly hôn.”
Chị không có lỗi. Thế nhưng, theo quy định của pháp luật hôn nhân & gia đình, đối với vợ chồng, khi mục đích hôn nhân không đạt được, thì tòa án cho ly hôn. Mặc dù vợ còn thương yêu chồng, nhưng “đối phương” hoàn toàn không còn tình cảm. Tòa án đã một lần đình chỉ vụ án, tạo cơ hội cho hai người. Thế nhưng, vợ chồng vẫn ly thân nhiều năm, tình cảm không thể hàn gắn... Giả sử tòa có “hạ bút” bác đơn của nguyên đơn, thì vợ chồng cũng không thể đoàn tụ mà còn gây ra nhiều hệ lụy khác...
Quỳnh Anh