“Ước mình có thể là họa sĩ”, đó là niềm mơ của tôi trong lần về tác nghiệp tại điểm cách ly tập trung dành cho người nước ngoài tại Khu nghỉ dưỡng Sun&Sea. Lần đó, khi thấy chúng tôi xuất hiện tại khu nghỉ dưỡng, những người nước ngoài đứng trên hành lang của khu nhà cách ly đã vẫy tay và phản ứng với những người quản lý khu cách ly rằng, chúng tôi có máy ảnh, máy quay và việc ghi hình của họ là không thể được. Chúng tôi hiểu điều đó, ra hiệu cho họ biết không có hình ảnh của họ trong máy, nhưng những cánh tay vẫn không thôi vẫy và chỉ trỏ. Chỉ đến khi chiến sĩ công an chốt trực kiểm tra máy và ra hiệu báo là không có ảnh, họ mới chịu giãn ra, vẫy tay chào và về phòng.
Hiểu nỗi niềm của nhà báo nên ngay khi thấy hai người khách nước ngoài ra hóng mát ở đường dẫn cầu thang, bác sĩ Ngô Xuân Tiến (Trung tâm Y tế huyện Phú Vang) đã đến gần, giữ khoảng cách và cố hỏi xem liệu chúng tôi có thể tiếp cận họ. Từ xa, chúng tôi nghe lõm bõm “No…no…” và thấy rõ cả những cái lắc đầu. Chính lúc đó, tôi lại thấy việc ghi hình những người khách nước ngoài được cách ly không còn cần thiết nữa. Thay vào đó là một mong muốn mãnh liệt, rằng mình có thể là một họa sĩ để giữ trọn hình ảnh đẹp đẽ về người nhân viên y tế trong khoảnh khắc này.
Một lần khác, tôi lại nghĩ “giá như được “mình dây” thì tốt. Đó là lần cùng đồng nghiệp ghi hình về những kỹ thuật viên “bắt” con SARS-CoV-2 trong phòng xét nghiệm của Bệnh viện Trung ương Huế.
Phòng xét nghiệm virus SARS-CoV-2 nằm ở tầng 2, Khoa Vi sinh. Khi đồng nghiệp vào phòng chuyên dụng để ghi hình, tôi lại được TS.BS. Mai Văn Tuấn, Trưởng Khoa Vi sinh giới thiệu về các phần việc bên ngoài. Bỗng dưng anh hỏi nhỏ: “Có chỗ ni hay lắm, em có dám liều để chụp hình bên trong không?”. Chẳng kịp suy nghĩ cần bao nhiêu “độ” liều, tôi đồng ý ngay. Chỉ có vậy, bác sĩ Tuấn dẫn tôi qua phòng họp bên cạnh, mở cửa sổ và bắc ghế cho tôi leo qua. Ở vị trí đó, cách phòng họp một bức tường, tôi đã thấy đồng nghiệp đang ghi hình các kỹ thuật viên bên trong qua lớp cửa kính. Và hành lang đó rộng khoảng 1m, có bảo hộ nhưng vị trưởng khoa ấy vẫn không thôi động viên, nhắc nhở cẩn thận.
Thật may là hôm ấy tôi không thục nữ trong váy áo, nếu không đã bị bỏ lỡ mất cơ hội xem trực tiếp “bắt” SARS-CoV-2. Và đến nay tôi vẫn không thôi nghĩ, nếu có cơ hội trở lại, tôi sẽ tập luyện để “mình dây” hơn một chút, ít ra để leo cửa sổ nhanh gọn hơn và để vị trưởng khoa đáng kính và nhiệt tình ấy không quá lo lắng.
Đồng Văn