ClockThứ Sáu, 27/09/2024 13:44

Đôi bàn tay của ba

TTH - Ba tôi là một người nông dân chân chất, không nhiều lời và cũng chẳng thể hiện tình cảm bằng lời nói. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hai bàn tay chai sạn, rám nắng của ba, tôi luôn cảm nhận được tình yêu sâu thẳm mà ba dành cho gia đình. Hai bàn tay của ba không mềm mại, không đẹp, nhưng lại mang trong đó biết bao nhiêu vết dấu của cuộc mưu sinh.
 

 

Từ khi tôi còn nhỏ, hình ảnh của ba luôn gắn liền với ruộng đồng. Những buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló rạng, ba đã thức dậy, chuẩn bị đi làm. Tay ba cầm chắc cái cuốc, cái cày, kéo theo con trâu ra đồng, bắt đầu một ngày lao động mệt nhọc. Có lẽ cuộc đời người nông dân chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là với ba - một người đàn ông gánh vác cả gia đình. Nhưng ba chưa bao giờ than vãn hay tỏ ra mệt mỏi. Tôi biết, đằng sau đôi bàn tay thô ráp ấy, là cả một trời yêu thương, là sự hy sinh âm thầm ba dành cho chúng tôi.

Những ngày mưa lụt, ba thường hay lặn lội giữa dòng nước đục ngầu, cố gắng cứu lấy từng cây lúa, từng gốc rạ. Mỗi khi nhìn ba lội trong nước, với chiếc áo mưa tả tơi và đôi bàn tay run rẩy vì lạnh, tôi thấy tim mình đau nhói. Nhưng rồi ba lại cười bảo rằng: “Không sao, lúa cứu được mà, miễn gia đình mình bình an là được”.

Không chỉ trên cánh đồng, đôi bàn tay ấy còn in dấu ấn trong những khoảnh khắc bình dị đời thường. Mỗi lần ba dạy tôi học, bàn tay ấy vụng về cầm bút, vẽ những nét chữ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng. Dù ba không học nhiều, nhưng ba luôn cố gắng truyền đạt những gì ba biết, chỉ mong tôi có thể học hành đến nơi đến chốn. Đôi bàn tay ấy luôn đặt lên vai tôi, như một sự động viên, khích lệ để tôi vững bước trên con đường phía trước.

Khi tôi lớn lên, xa nhà đi học, đôi bàn tay của ba vẫn ở lại với ruộng đồng, với cánh cửa nhỏ của ngôi nhà. Mỗi lần trở về thăm nhà, hình ảnh đầu tiên tôi luôn bắt gặp là ba ngồi trên bậc thềm, hai bàn tay khum lại để che đi ánh nắng gắt của buổi chiều. Đôi bàn tay ấy dường như đã già hơn, nhiều nếp nhăn hơn, nhưng với tôi, đó vẫn là hai bàn tay đầy yêu thương và che chở.

Có một lần, khi ba bị đau lưng sau nhiều năm lao động vất vả, tôi mới thực sự thấm thía rằng thời gian đã lấy đi sức khỏe của ba. Đôi tay ngày nào đã bắt đầu yếu dần, không còn đủ sức để làm những công việc nặng nhọc như trước nữa. Ba cười bảo rằng: “Ba già rồi, không làm được nữa, giờ con cái trưởng thành là ba mãn nguyện”. Nghe những lời nói ấy, tôi cảm thấy một nỗi buồn thương len lỏi trong tim.

Đôi bàn tay của ba là minh chứng cho cả một cuộc đời hy sinh vì con cái. Hai bàn tay ấy đã chịu bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu lần phải đối mặt với khó khăn, nhưng chưa bao giờ ngơi nghỉ. Mỗi lần nhìn đôi tay đó, tôi lại tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng thật nhiều để không phụ lòng ba.

Đôi khi, trong cuộc sống hối hả, người ta dễ quên đi những điều giản dị nhưng lại sâu sắc nhất. Tôi may mắn vì được lớn lên dưới hai bàn tay yêu thương của ba, được bao bọc và che chở qua những năm tháng tuổi thơ. Giờ đây, khi đã trưởng thành, đôi tay ấy vẫn là nguồn động lực, là hình ảnh khiến tôi luôn nhớ về gia đình, về quê hương.

Nguyễn Văn Nhật Thành
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Búp bê từ… đường

Bằng sức sáng tạo và đôi bàn tay điêu luyện của mình, Trần Hiền, cô đầu bếp trẻ tại phường An Tây (TP. Huế) đã tạo nên những sản phẩm trang trí độc đáo từ đường bột fondant - loại đường bột được pha trộn với các nguyên, vật liệu như bột ngô, chocolate thành hỗn hợp dẻo, mịn, dễ dàng tạo thành nhiều hình thù khác nhau.

Búp bê từ… đường
Mẹ

Mẹ thua ba 4 tuổi, lấy ba hồi 1954, tính đến nay đã sống bên ba 50 năm, bởi có 15 năm hai người phải phải xa nhau vì nội chiến. Mẹ thương ba, và mẹ cũng thương tôi.

Mẹ
Cắt móng tay cho ba

Sáng nay thức dậy, cánh tay phải của con mềm oặt. Tay trái cầm tay phải bỏ sang bên này cũng được, bên kia cũng xong, hoàn toàn không có cảm giác.

Cắt móng tay cho ba
From: Ba của con

Ba. Lại là con, lại là đứa con gái suốt ngày đòi xin tiền đây. Lại là con không tự mình nói ra được. Lại là con ngồi gõ lách cách trong một đêm mưa. Nhưng lần này con không sợ ma nữa, bởi con đã lớn rồi hay thực lòng con đang sợ thứ khác hơn con cũng chẳng biết. Chỉ là con gái ba đang ngồi, đang gõ tới và xóa lui vậy thôi.

From Ba của con
Ba

Cậu em ở quê bảo ba bệnh, sẽ đưa vào thành phố. Chị chạy vội đi mua tấm nệm, chuẩn bị chiếc giường êm. Ba mệt lắm, được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Chị tất tả vào viện ngay. Trên giường bệnh, giọng yếu ớt nhưng ba vẫn ráng mỉm cười bảo “Ba chỉ hơi mệt, không sao đâu, mấy đứa bây cứ yên tâm, đừng lo”.

Ba
Return to top