ClockChủ Nhật, 26/03/2023 15:52

Góc sân mùa lá non

TTH - Ngày tôi về nhà chồng cây hồng đã có ở đó. Hai bụi mai tứ thời tiếp nối hàng rào chè tàu ngay cổng vô ra là câu chào thiệt Huế. Nhắm mắt cũng biết cái lồng chim chích chòe có chạm hoa văn đơn giản trên cành hồng chìa sát cửa sổ vì nó luôn được treo đúng chỗ đó.

Ai sinh ra ném, ném ơi…

leftcenterrightdel
 

Ba làm việc ở nhà thương lớn từ thời Pháp thuộc cho đến ngày đất nước thống nhất. Buổi sáng với cà phê, nghe chim hót và coi đá banh là thú vui tuổi già của ba. Ngoại trừ chuyện cây hồng ba về Truồi bứng lên trồng mấy năm đã trái chín đeo cành, trái chỉ bằng quả trứng gà, không có hột, múi thơm dẻo đỏ au ngon lạ, thì hình ảnh in sâu trong ký ức tụi con nít là ông nội với một tách cà phê đen bên bệ cửa sổ ngồi đó ngó ra góc sân xanh mát. Con chim chào mào múa may đập cánh các kiểu và hót liên hồi.

Dưới gốc cây hồng là ngôi nhà của ba mạ và mười một anh chị em chồng tôi sinh sống. Sở nhà do người Pháp thiết kế trông giống những biệt thự vườn thoáng mát dưới bóng cây. Nhiều người từng được ăn trái hồng vườn nhà ba đều hỏi giống hồng từ đâu, chăm sóc cách chi mà trổ trái ngon ngọt và thơm dẻo đến thế. Ba tôi cười thì đất nào trái đó là vậy.

Khách thập phương vẫn luôn cảm nhận về điều này với sự đồng tình một cách hãnh diện của người sông Hương, núi Ngự rằng cây trái nơi đây đặc biệt thơm ngon. Những ngôi nhà vườn của Huế đa phần được xây dựng theo kiểu kiến trúc gần gũi với thiên nhiên cây cỏ. Gần như nhà nào cũng có một góc sân với bóng mát cây ăn quả, vài luống hoa bên bờ chè tàu xanh mượt. Cũng vì thế bao người xa quê sống trong những cao ốc chọc trời vẫn không thôi nhớ về ngôi nhà tuổi thơ, những ô cửa ngó ra bầu trời trong vắt với khoảnh sân rì rào tươi mát cỏ cây.

Sông Hương len lỏi qua những khu rừng già với trăm ngàn loài hoa rễ thơm thảo mộc cho dòng nước vị thơm ngọt lạ lùng. Và người uống nước sông Hương - người Huế cũng luôn đặc biệt theo một cách nào đó từ giọng nói, dáng vẻ đến thói quen sinh hoạt. Gia đình chồng tôi sống nơi con phố này cũng gần 70 năm.

Những đứa trẻ của chúng tôi lớn lên tập đi tay men theo bệ cửa mà ngày xưa ba chúng chập chững bước dưới bóng cây hồng. Chúng xếp những nắp keng, hòn sỏi nhỏ, những bộ dây thun như một kho tàng bóng mát và tiếng chim. Hồi đầu mới về làm dâu, tôi thích thú mỗi cuối tuần các anh chị đưa con cháu về xúm xít buổi sáng cà phê với ba, chiều ăn quà vặt bánh bèo, bánh nậm nơi góc sân cùng mạ. Rồi ba ốm nặng. Ngày người sắp về gặp tổ tiên, các con treo con chào mào lên ô cửa sổ. Cây hồng mùa thu quả chín lủng lẳng. Ba nhìn rất lâu bức ảnh Phật Quán Thế Âm rồi khép mắt thu lại một mảnh trời xanh với tán cây hồng và tiếng chim dưới vòm cây đầy nắng.

Mấy mùa sau, cây hồng không ra trái. Nhà tôi tìm sâu, tưới phân, vun gốc nhưng cây vẫn yếu dần. Mùa đông cây rụi sạch lá chỉ còn xương cây. Rồi nắng lớt phớt, mưa liu riu, mùa xuân đến với thời tiết thật dễ chịu. Cứ như trời đất cũng đồng lòng gọi những mầm xanh. Và những xương cây đã bật chồi! Lá mỏng non tơ xanh lên mướt mát. Đã e ấp những trái hồng đầu mùa như những đèn lồng bé xiu lấp ló.

Đặt một chiếc ghế dưới tán cây nắng mới, lòng tôi vui theo tiếng bầy chim sâu ríu ran trở lại. Sẽ phơi phong bằng nhánh bằng cành. Sẽ nhắc ta chút sương chiều tà hay vạt nắng vui buổi sớm dưới ân đức trời đất tổ tiên. Góc sân rộn tiếng cười con nít. Mặt trời ấm áp trên vòm lá nối tiếp màu xanh của phố bốn mùa...

BẠCH DIỆP
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Nhìn vô trong Huế...”

Thuở ấu thơ, trẻ con làng tôi đứa mô cũng có một niềm ao ước đó là được đi Huế chơi ít nhất là một lần. Đình làng Đại Lộc quê tôi có một lùm mù u rậm rạp và là chốn để chúng tôi leo trèo và hát những câu nghêu ngao vào những buổi chiều hè: “Trèo lên cây mù u nhìn vô trong Huế...”. Rồi những đêm không trăng, trời đầy sao, lũ trẻ con làng chúng tôi nhìn về phía xa xôi, nơi có một quầng sáng phía chân trời và nói với nhau rằng, đó là Huế. Hồi đó, làng tôi có một chuyến đò đi Huế hàng ngày xuất phát ở bến đò Đồng Dạ, nơi con sông Ô Lâu bắt đầu chảy qua làng tôi. Nhưng phải có công chuyện chi quan trọng thì nông dân làng tôi mới đi Huế, còn trẻ con như chúng tôi thì rất khó để được đi.

“Nhìn vô trong Huế  ”
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Cô giáo đặc biệt

Trong phòng khách, bố mẹ tôi mỗi người một góc, tay cầm điện thoại, ấn máy liên tục hết gọi cho người thân lại đến bạn bè kèm lời dặn dò: “8 giờ tối nay, bác nhớ mở tivi xem chương trình “Tỏa sáng những tấm gương nghị lực” nhé. Cái Vy con dâu tôi nó được lên tivi đấy ạ!”.

Cô giáo đặc biệt
Xuân như đã về

Như sự thèm thuồng mỗi khi ánh nắng tràn qua khe cửa sau một ngày mưa tầm tã, tôi cũng muốn được nhìn thấy em. Khoảnh khắc khi tôi vừa gọi tên em, ánh mắt em ngước lên nhìn tôi cứ như nụ tầm xuân đang e ấp chờ ngày hé nụ và có một điều gì đó vô cùng thu hút. Cho tới khi nhìn thấy tôi im lặng không nói gì, đôi mắt nâu đậm ấy trở nên dỗi đánh nhẹ tôi một cái rồi tiếp tục chú tâm công việc của mình:

Xuân như đã về
Return to top