ClockThứ Ba, 01/11/2016 05:51

Tình yêu & nỗi nhớ

TTH - Chiều Đà Lạt, sau cơn mưa, ngồi uống rượu với bạn bè đầu nguồn thác Cam Ly, nghe Nhân đọc thơ. Trước lúc chia tay, Nhân hỏi tôi: “Anh thấy thế nào?”. Tôi cười: “Có gì đâu mà thấy! Em về lục lọi lại trí nhớ, kiếm tìm rồi gửi cho anh; để thất lạc là có tội với người ta đấy!”.

Gần hai tháng sau, tôi nhận được tập bản thảo của Nhân. Sinh ra và tuổi thơ của Nhân lớn lên ở làng Mai Xá Chánh, Gio Linh, Quảng Trị. Mai Xá Chánh là quê hương của Bà Mẹ Gio Linh. Có lẽ vì thế, trong thơ Nhân, quê hương và mẹ gắn bó trong niềm tự hào thầm lặng và thương cảm: “Nhà mình ngày xưa/Có nhiều hầm dành cho kháng chiến/Tuổi con ngày xưa trên vai Mạ gánh/Một đầu con, đầu kia thúng gạo/Như gánh cả giang sơn...”.

Lớn lên, anh về thị xã Quảng Trị học phổ thông, vào Huế học đại học, ra Hà Nội học cao học. Ra trường, anh về làm việc và sinh sống tại Đà Lạt. Có những đêm mưa dai dẳng, tỉnh giấc, anh nhớ về Quảng Trị. Quê hương đã trở thành nỗi nhức nhối theo anh hơn nửa cuộc đời.

Nghĩ một cách giản đơn trong không gian ba chiều, ý thơ của Bùi Giáng: “Hỏi rằng người ở quê đâu? - Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà” thì anh đã chọn Đà Lạt làm quê hương thứ hai: “Bây giờ chỉ còn lại ta nơi đây/Như một cây thông già giữa trời đêm Đà Lạt”

Không biết tự bao giờ, anh trở thành “Người ham chơi” (Homo sapien). Trong “Thơ Trương Văn Nhân - tập thơ đầu của anh, thơ có nhiều mảng khối, nhiều cung bậc về tình yêu, ký ức của hơn một nửa đời “Người ham chơi”.

Thơ tình của anh ngổn ngang, bề bộn. Có lúc nhẹ nhàng, có lúc lay lắt, có lúc nhức nhối đến khốc liệt. Đã được lắng lại trong một thời gian khá dài nên lóng lánh vẻ đẹp giản dị, tinh tế.

Đó là tình yêu vu vơ của tuổi học trò với những người bạn chung trường, chung lớp; với bóng dáng của người con gái đi lễ ngang qua hiên nhà; với những người xa lạ trong các buổi gặp mặt thoáng qua như cơn gió vội nhưng đã để lại nhiều muộn phiền, có lúc đến quay quắt: “Biết bao giờ tôi đòi lại được em/Dù chỉ một lần thôi ánh mắt xanh đen giờ tan học/Nên thương em mà chưa dám nói/chỉ tỏ tình qua ánh mắt thôi.../Người đã bỏ quên tôi rồi/Hàng hiên trước nhà không còn nắng...  Cho đến lúc trái tim mong manh ấy thật sự bình an khi đã chợt nhìn ra mình: Ta chỉ cọng cỏ buồn em đến để rồi tan”.

Đó là tình yêu mật đắng, rực rỡ như nắng mai rồi vội tắt. Có lúc nhớ lay lắt rồi muốn quên, quên rồi lại cứ nhớ. Đó là tình yêu nhức nhối đến khốc liệt, không thể nào nguôi ngoai “Trả em về/Với người ta/Mai anh về/Với sơn hà/Ngả nghiêng”. Ngôn ngữ thơ đã trở nên thành thật đến trong suốt.

Gấp lại tập bản thảo của Nhân, tôi thở phào nhẹ nhõm như thoát khỏi mê cung tình yêu trầm luân vọng động của anh để: “Bây giờ riêng đối diện tôi - Còn hai con mắt khóc người một con” (Bùi Giáng). Và, xin trân trọng giới thiệu tập “Thơ Trương Văn Nhân” với quý độc giả.

Huế, tháng 9/2016

 Nguyễn Lê Văn

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Tia nắng

- Hay mình trồng cây hoa giấy trước hiên, vừa tỏa bóng mát vừa có hoa để ngắm anh nhỉ?

Tia nắng
Yêu thương giản đơn

Tôi thường ngồi làm việc ở quán cà phê nhỏ bên trong Thành Nội, nơi đây mỗi sáng thường đón hai vị khách đặc biệt. Đó là đôi vợ chồng đã ngoài tám mươi tuổi. Người chồng có dáng đi tập tễnh do di chứng của một lần tai biến, còn người vợ bị điếc nhẹ. Họ thường đến quán uống cà phê sau khi hoàn thành cuốc đi dạo bộ mỗi buổi sáng.

Yêu thương giản đơn
Điều ước cuối cùng

Cụ Túc dừng tay sàng hạt, kéo vạt áo chặm mồ hôi đang rịn trên trán. Bên đống đất, con Còi lăn lộn rồi thình lình bật dậy, lồng qua vạt rau đuổi theo đàn gà đang mổ thóc trong cái nong phơi. Gà chạy tán loạn qua vườn bên kia, con Còi đứng rũ đất cát bám trên người, nằm phịch xuống vẻ thấm mệt. “Đi vào! Coi mình mẩy kìa, đất không là đất!”. Bị mắng, con Còi cụp đuôi ngó lơ rồi lững thững vào nằm dải thẻ ra hiên. Cụ Túc đấm thùm thụp vào cái lưng đau rồi cúi xuống sàng nốt mớ hạt muồng. Ba tháng nay chẳng đêm nào cụ chợp mắt, cái chân đến đêm lại hành cụ phải lọ mọ trở dậy xoa dầu nóng, rót ly nước muồng uống cho dễ ngủ.

Điều ước cuối cùng
Chùa trên núi

Ngôi chùa nằm cheo leo trên một ngọn núi. Đường lên chùa ngoằn ngoèo, khúc khuỷu bám theo sườn núi nên chẳng mấy người lên chùa, thành ra chùa vắng vẻ quanh năm. Nếu như không có người dẫn lối hoặc nhắc tới thì hẳn chẳng ai biết trên núi này còn có một ngôi chùa. Vào những buổi sương mù, ngọn núi chìm trong một vùng mịt mờ trắng đục. Nhìn từ xa, ngọn núi mờ ảo, chỉ khi nắng lên, sương tan, đỉnh núi mới hiện rõ và xung quanh vẫn còn phủ vài đám mây trắng, khiến cảnh vật đẹp một cách lạ kỳ. Vậy nhưng, ngôi chùa vẫn khuất trong dáng núi, nằm khiêm nhường dưới những tán cây cổ thụ um tùm, chỉ tiếng chuông chùa là vang vọng lan xa, rồi tan dần vào gió, vào mây, vào nắng, vào tháng năm.

Chùa trên núi
Về miền an tĩnh

Sáng sớm đầu hè, dạo xe qua cung đường gần chùa Từ Đàm, tôi bỗng ngẩn ngơ dưới triền hoa sứ trắng. Cùng những giọt hồng tía của tia sáng đầu ngày, những cánh hoa vươn lên, và hương thơm như được ủ thêm men say của sương đêm tối qua mà sáng nay càng nồng nàn, ngan ngát.

Về miền an tĩnh
Return to top