ClockThứ Tư, 16/02/2011 19:03

Thơ Nguyên tiêu

TTH - Mùa xuân, mùa của lộc non, chồi biếc và thi ca. Có lẽ, vì thế, mà rằm tháng giêng được chọn làm Ngày thơ Việt Nam. Trong không khí tươi vui, ấm áp của đất trời, các nhà thơ cũng để lòng mình bồi hồi, vương vấn. Những vần thơ viết riêng cho ngày này thường trong trẻo và tràn ngập những tình cảm tinh khôi.

Thừa Thiên Huế cuối tuần trân trọng gửi đến bạn đọc chùm thơ Nguyên tiêu nhân Ngày thơ Việt Nam.

Tâm Vũ (giới thiệu)
Nguyên Tiêu người về...
Người về vời vợi Nguyên Tiêu
Trăng thương xứ Huế
Người yêu…
Hương dòng
Thả thơ
Sương khói bềnh bồng
Thả tình đây đó tấc lòng… xôn xao
Đợi chi ngõ đã mai đào!
Chờ chi én liệng
Bướm vào mùa bay
Trăng tròn hứng bóng trên tay
Người thương một thuở…
Mai này
Hỏi ai?
 
Đặng Văn Sử
 
Dưới trăng
Trăng Nguyên Tiêu quê tôi
không đâu đẹp bằng
Lơ lửng trên sông Hương núi Ngự
Đò xuôi mái chở trăng về thôn Vỹ
Nhớ Hàn xưa, thơ nhạc giao hòa.
 
Giữa kinh thành thanh khí bao la
Bay muôn nẻo len trong từng hơi thở
Mùa hội ngộ niềm vui rạng rỡ
Ngỡ gặp người muôn thuở dưới trăng.
 
Mênh mang giai điệu mùa xuân
Tiếng nói tiếng cười trên môi đằm thắm
Gió hát trao tình mùa xuân ước vọng
Hương thanh bình tỏa khắp non sông.
 
Một góc trời xứ Huế yêu thương
Tháng giêng tinh khôi lại về trên tóc
“Ngày thơ Việt Nam” ru ai vào mộng
Cảnh với người nguồn cảm hứng không phai…
Ngàn Thương
 
Đêm Huế
Đêm
Chảy dọc dòng Hương
lung linh màu huyền sử
Huế - bài thơ phá cách mang đầy âm điệu Trịnh Công Sơn
Gió
Huyền Trân chở câu hò Kim Long  về đậu trên mái phố
Đêm
Huế tự ru mình bằng vũ khúc sông Hương
Nguyễn Quỳnh Thi
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Xuân như đã về

Như sự thèm thuồng mỗi khi ánh nắng tràn qua khe cửa sau một ngày mưa tầm tã, tôi cũng muốn được nhìn thấy em. Khoảnh khắc khi tôi vừa gọi tên em, ánh mắt em ngước lên nhìn tôi cứ như nụ tầm xuân đang e ấp chờ ngày hé nụ và có một điều gì đó vô cùng thu hút. Cho tới khi nhìn thấy tôi im lặng không nói gì, đôi mắt nâu đậm ấy trở nên dỗi đánh nhẹ tôi một cái rồi tiếp tục chú tâm công việc của mình:

Xuân như đã về
Hoàng hôn chợ làng

Nói đến ông già Chơn bán chiếu ở chợ Bà Sửu, người ta nhắc ngay tới con Cộc. Cộc là con chó bị người ta vứt ở đống rác phía sau chợ làng, ông Chơn nhặt về nuôi lúc nó mới vài ngày tuổi, còn chưa mở mắt. Nghe đâu tình cờ gặp bữa chiếu ế chẳng bán được chiếc nào, ông gánh đi quanh, rao khản cả tiếng cũng chẳng ai mua. Vừa mệt vừa rã hai cái cẳng, ông quảy cái gánh ra về.

Hoàng hôn chợ làng
Bên ngoài ô cửa có mây bay

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cả người Trúc toát hết mồ hôi lạnh. Cô đưa tay giật chiếc khăn trùm vướng víu trên đầu. Từng giọt mồ hôi túa ra như hạt đậu trên chiếc đầu không còn một sợi tóc của Trúc.

Bên ngoài ô cửa có mây bay
Đôi mắt hoa cúc biển

Tôi không thích cái cách hắn bước vào cuộc đời tôi nhẹ tênh đến thế, không thích cả cách hắn cười mỗi khi hắn tỏ ý trêu tôi, thậm chí cả ghét với việc hắn khoe đã làm xong một bài thơ và lấy tôi làm “nàng thơ” của hắn. Tôi ghét việc hắn tỏ ra là lãng tử, nghĩ mình lúc nào cũng được khối con gái theo và cả việc tán tỉnh được tôi chỉ là vấn đề thời gian như cách mà hắn nói với đám bạn của hắn. Thế mà trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại vào chung một tổ hợp văn chương: Hắn làm thơ còn tôi viết văn.

Đôi mắt hoa cúc biển
Làng trong nỗi nhớ

Ba năm sau, Huân mới có dịp về làng Dương Nỗ. Sau khoảng thời gian dài dằng dặc xa làng, những lời hẹn thề sẽ trở về làng trong một ngày không xa tưởng chừng đã đi vào quên lãng.

Làng trong nỗi nhớ
Return to top